Đêm hôm qua Lạc Yên đã ngất xỉu vì tăng ca liên tục suốt mấy ngày, mấy ngày gần đây, cô dường như trở nên cuồng công việc.

Ban đầu, viện trưởng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy kì lạ, ông còn chưa kịp hỏi thăm chỉ đã nhận được tin cô ngất xỉu vào giữa khuya.
Sau chuyện này, ông gọi điện bảo Lạc Yên ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, chờ sức khỏe hồi phục rồi hẵng đến làm, mặc kệ Lạc Yên liên tục nói rằng cô không có vấn đề gì, ông vẫn không cho phép cô đến bệnh viện.
Không còn cách nào khác, Lạc Yên chỉ có thể ở trong nhà hai ngày.
Nghĩ đến việc phải ngồi làm tổ trong nhà suốt hai ngày, Lạc Yên không khỏi bực bội.

Cô đã mất tất cả, bây giờ chỉ còn công việc, vậy mà...
Lại nhớ đến Âu Dực, giờ này hẳn là anh đang vùi đầu trong đống công việc, chắc anh áp lực lắm.
Cảm giác ấm áp đêm hôm qua vẫn còn đó, Lạc Yên không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

Diệp Diệp luôn nói cô thật hiền lành, dễ dàng chấp nhận hiện tại, cô chưa từng cảm thấy lời này đúng, nhưng bây giờ...!hình như cũng không sai.
Nhìn xem, trước đó thất vọng với anh như thế, vậy mà bây giờ chỉ vì một hành động nhỏ của anh đã cảm thấy vui vẻ, cô hiện tại chẳng gì một đứa trẻ cả, bị người lớn đánh đau đến phát khóc, nhưng chỉ cần một cây kẹo mút cũng có thể khiến cô nở nụ cười.

Cân nhắc một lúc, Lạc Yên quyết định chiều nay sẽ pha trà theo công thức mà cô mới học được để anh dùng thử.
Nghĩ là làm, sau khi ngủ một giấc, đến lúc Lạc Yên thức dậy cũng đã hơn bốn giờ chiều.

Những ngày gần đây cô thường hay thức khuya dậy sớm, không tránh khỏi thiếu ngủ, bây giờ ngủ nhiều hơn một chút cũng không có gì lạ.
Lạc Yên nhìn đồng hồ, nếu không có chuyện gì xảy ra, nếu Âu Dực không đến nhà Lạc Mạn, vậy thì khoảng hai tiếng nữa anh sẽ trở về, bây giờ cô tắm rửa sạch sẽ, sau đó pha trà, đến khi anh trở về thì vừa kịp.
Lạc Yên mang theo tâm trạng phấn khởi đi vào phòng tắm, có lẽ vì lòng đang vui nên dòng nước cũng không lạnh lẽo như cô nghĩ, ngược lại có chút mát mẻ.
Con gái tắm thường rất lâu, đây là căn bệnh chung của các cô gái, Lạc Yên cũng không ngoại lệ, đến khi cô tắm xong thì trời đã chập tối.
Lạc Yên vào phòng bếp pha trà theo công thức mới, khi trà pha xong cũng là khi ngoài cổng truyền đến tiếng động cơ xe ô tô.
Rất tốt, anh về rồi.
Âu Dực mặt lạnh bước vào, vốn tưởng bầu không khí sẽ u ám nặng nề như thường ngày, nhưng không nghĩ đến, chân anh còn chưa bước lên cầu thang, cánh tay đã bị một bàn tay mềm mại níu lại, nương theo đó là giọng nói ngọt ngào của Lạc Yên.
"A Dực, em vừa học được công thức pha trà mới, anh muốn thử không?"
Lạc Yên một tay cầm khay trà, tay còn lại níu ống tay anh, nhẹ nhàng nói.
Âu Dực khó hiểu, chăm chú nhìn cô một lúc lâu, như đang tìm kiếm sơ hở.

Đáng tiếc, anh mất hai phút vẫn không thể nhìn ra ý đồ của cô là gì.
Lẽ nào chỉ đơn thuần là muốn pha trà cho anh? Làm gì có chuyện đó, mới hôm qua hai người vẫn còn lạnh nhạt, hôm nay cô thay đổi chóng mặt như thế, lý do hợp lý nhất chỉ có thể là cô đang chuộc lỗi.
Ha, là ngoại tình với Trần Khôn nên cảm thấy áy náy với anh, muốn nịnh nọt anh sao?
Cô xem anh là cái gì?
Âu Dực không chút lưu tình hất mạnh tay cô, lực đạo anh dùng khá lớn, khiến cả người cô loạng choạng, không cẩn thận làm cho chất lỏng trong tách trà đổ vào người cô.
Trà còn rất nóng, Lạc Yên đau đến phức quên cả phản ứng.
Âu Dực hơi không nỡ, nhưng nghĩ đến hình ảnh trong camera, anh lại lạnh lùng bỏ đi.
Trước khi đi còn không quên để lại một câu.
"Lạc Yên, tôi kinh tởm nhất là bộ mặt giả tạo này của cô, đừng nghĩ rằng cô có thể giở trò với tôi, đừng khiến tôi phải đích thân ra tay."
Đợi đến khi Lạc Yên hồi thần lại, phát hiện anh đã rời đi từ lúc nào không hay.
Cảm giác nóng rát vẫn còn đó, may mà cô dùng nước ấm để pha trà, nếu không bây giờ cả người cô đã phồng rộp lên như bong bóng.

Nhớ đến ánh mắt chán ghét kia, trái tim cô chùng xuống, chút hy vọng vừa le lói kia cũng triệt để bị anh dập tắt.
Anh vừa làm gì? Suýt chút nữa khiến cô bị bỏng?
Tại sao? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
Đêm hôm qua còn đắp chăn giúp cô, còn để lại cho cô một vỉ thuốc, hôm nay lại tàn nhẫn như thế.
Cô đã làm gì có lỗi với anh sao? Vì cớ gì mà anh liên tục khiến cô đau lòng, rồi lại cho cô hy vọng, rồi lại tàn nhẫn dập tắt.
Anh thật sự cho rằng cô có nhiều bao dung như vậy sao? Tình yêu của cô thấp kém đến mức để anh vô tư chà đạp?
Nếu không phải vì anh đã đối tốt với cô, còn lâu cô mới chủ động làm lành để rồi tự chuốc lấy nhục nhã như bây giờ.
Vì những hình ảnh trong lúc mê man, thái độ của cô mới chuyển biến tốt, nhưng anh lại làm gì? Lạnh nhạt hơn? Tàn nhẫn hơn?
Lạc Yên buồn bã, bóng lưng cô độc trở về phòng mình.
Cho dù là người giúp việc chỉ thích xem kịch cũng cảm thấy đau lòng thay cho cô.
Bọn họ không hiểu, sao cô gái ấy lại có thể kiên cường đến thế?
...
Hai ngày sau.
Lạc Yên đã hoàn toàn khoẻ lại, cô quyết định hôm nay đi làm.
Có thể không chạm mặt với Âu Dực, cô nhất định sẽ tìm mọi cách để tránh.
Giống như hôm nay, chờ anh lái xe rời đi trước, Lạc Yên mới đi bộ đến bệnh viện.
Trước kia cô bắt taxi, nhưng bây giờ lại cảm thấy làm như vậy quá phí tiền, hơn nữa biệt thự của Âu Dực cách bệnh viện mà cô đang công tác cũng khá gần, vẫn nên đi bộ thì tiện hơn, xem như tập thể dục buổi sáng.

Lạc Yên còn đang sải bước trên đường, khi đi qua một con ngõ vắng, đột nhiên phía trước cô xuất hiện ba người đàn ông.
Một người dẫn đầu, hai người còn lại bịt kín mặt theo sau.
Trực giác nói cho Lạc Yên biết, có chuyện không hay sắp xảy ra!
Đúng như cô đã nghĩ, ba gã đàn ông là nhắm đến cô mà xuất hiện.

Nhìn thấy cô, bọn họ không chút kinh ngạc, ngược lại cong môi nở nụ cười, dường như đã lên sẵn kế hoạch.
"Bắt cô ta!" Người đàn ông dẫn đầu hạ lệnh, hai gã đàn ông bịt kín mặt ở phía sau lập tức gật đầu, nhân lúc Lạc Yên còn chưa kịp bỏ trốn, hai gã tiến đến gần cô, dùng một chiếc khăn tay màu trắng chụp lên mặt cô.
Cỗ mùi hương kì lạ vây lấy khứu giác của Lạc Yên, cô yếu ớt chống cự, chẳng đến năm phút sau, cánh tay đã vô lực rũ xuống.
"Đại ca, thành công rồi."
"Đưa cô ta về căn phòng bí mật dưới tầng hầm đi, đúng rồi, chuẩn bị sim mới để liên lạc với Âu Dực, trên đời này tao thích nhất là xem phim tình cảm của đám nhà giàu."
Vì vậy, dưới tình huống không được tỉnh táo, Lạc Yên bị hai gã đàn ông bất lương đưa về một nơi không biết tên.
Cô mơ màng nghe thấy, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Bọn họ nói muốn gọi Âu Dực đến sao? Ha, chắc chắn bọn họ sẽ thất vọng, bởi vì trong lòng Âu Dực, vị trí của cô làm gì quan trọng đến thế?.