Vài tiếng sau.
Lạc Yên tỉnh lại trong căn phòng chật hẹp u ám, đầy mùi ẩm mốc.
Có lẽ tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, lúc cô tỉnh lại, đầu óc vẫn còn choáng váng, mơ hồ như muốn nổ tung.
Lạc Yên nhìn xuống cả người đang bị dây thừng bện to trói chặt của mình, lại nhớ đến tình huống trước khi ngất đi, nếu kí ức của cô không có vấn đề, vậy thì cô đã bị bắt cóc.
Hơn nữa còn vì Âu Dực mà bị bắt cóc.
Trong mắt Lạc Yên không biểu hiện ra cái gì, cô cố gắng giữ tỉnh táo, dùng hai giây lấy lại tầm nhìn, đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đáng tiếc, đây là không gian tối, chỉ có duy nhất một ô cửa sổ nhỏ thông hơi và một cánh cửa đơn đang khép chặt, nhưng ánh sáng lại không được chiếu vào từ đó.
Trong phòng cũng không tối hoàn toàn, bởi vì trên trần nhà có truyền xuống vài tia sáng, không lớn nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy trong phòng còn có một người đàn ông khác.
Có vẻ như căn phòng này không nằm trên mặt đất.
Lúc Lạc Yên tỉnh lại, người đàn ông vẫn còn đang ngủ gật, cũng nhờ thế nên Lạc Yên mới có thể làm càn quan sát khắp nơi.
Lạc Yên nhìn tình hình một lúc, cô quyết định nhân lúc tên kia còn đang ngủ gật, cô sẽ cởi bỏ dây thừng, chạy trốn.
Dây thừng bện to, tưởng như không thể cởi bỏ nhưng thực tế tác dụng của nó lại kém hơn những sợi dây mảnh nhiều, thân dây quá do nên nút thắt không được chặt, Lạc Yên chỉ loay hoay một lúc đã có thể mở được nút thắt đầu tiên của dây thừng.
Rất tốt, chỉ còn một nút nữa, ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề gì...
Nhưng, cuối cùng Lạc Yên vẫn không thành công, hơn nữa còn suýt nữa bị phát hiện ra ý đồ chạy trốn.

Người đàn ông đang ngủ gật không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, có thể là nghe thấy tiếng động Lạc Yên mở dây thừng.
Lúc hắn mở mắt, nhìn về phía cô gái bị hắn bắt cóc, thì ra cô vẫn chưa tỉnh.
Hai mắt cô nhắm nghiền, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, nếu người đàn ông quan sát kĩ sẽ phát hiện ra cô đang run rẩy.
Cũng may người đàn ông không đủ cảnh giác, sau khi phát hiện không có vấn đề gì, hắn vừa định tiếp tục ngủ thì đột nhiên từ cánh cửa truyền đến tiếng động.
Cả người Lạc Yên căng cứng, lén lút mở mắt ra, cùng người đàn ông đưa mắt nhìn về hướng đó.
Đáng chết, vậy mà lại xuất hiện thêm một người.
Lạc Yên khổ sở, tiếp tục giả ngất, trong lòng cô biết, xác suất bỏ trốn thành công nhất định sẽ rất thấp, gần như không có khả năng.
Bởi vì cả hai người đều đã tỉnh lại.
Một người đã khó, bây giờ lại xuất hiện thêm một người, dựa vào năng lực của mình, Lạc Yên có thể bình tĩnh giả ngất là đã đạt đến cực hạn.
Người đàn ông kia vừa đẩy cửa, tên đang ở trong phòng lập tức chạy ra, mừng rỡ hô lên: "Tứ ca, anh đến rồi!"
Người được gọi là Tứ ca kia nhàn nhạt liếc một cái: "Ừ, Ngu Tử, cậu chuẩn bị sim mới gọi cho Âu Dực chưa?"
Ngu Tử gãi gãi đầu, nói: "Sim mới thì có rồi, số điện thoại cá nhân của Âu Dực em cũng thu thập được rồi, chỉ là ả đàn bà kia vẫn chưa tỉnh nên em chưa gọi."
Tứ ca nhướng mày: "Chưa tỉnh? Lâu như vậy rồi vẫn chưa tỉnh?"
Ngu Tử gật đầu chỉ về hướng Lạc Yên đang bị trói: "Đấy, anh nhìn xem, cô ta đúng là yếu ớt thật, bây giờ vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự."
Tứ ca hoài nghi nhìn theo hướng Ngu Tử chỉ, hắn cười nhạt bước đến trước mặt Lạc Yên, dùng tay nâng cằm cô lên quan sát.

Lạc Yên cố gắng khống chế, tiếp tục giả vờ ngất, cô cảm nhận được Tứ ca này nguy hiểm hơn Ngu Tử kia nhiều, một khắc cô cũng không thể lơ là.
Nhìn thấy tầng mồ hôi mỏng trên trán cô, nụ cười trên môi Tứ ca càng thêm sâu, hắn đi đến phía sau lưng cô quan sát một lượt, sau đó gọi Ngu Tử đến.
"Ngu Tử, cậu không biết cô ta đang giả ngất? Còn tự cởi dây thừng, muốn chạy trốn khỏi chúng ta?"
Ngu Tử ngơ ngác: "Ý anh là...?"
Cả người Lạc Yên run lên.
Cô sớm đoán ra gã Tứ ca này không dễ qua mặt, nhưng không ngờ chỉ với một cái liếc mắt, hắn đã có thể nhận ra chiêu trò nhỏ của cô.
Tứ Ca vừa thắt chặt dây thừng vừa nói: "Cậu buông lỏng cảnh giác quá rồi, chỉ cần nhìn tầng mồ hôi trên trán cô ta là có thể nhìn ra điều bất thường, nhìn xem, dây thừng đã bị cô ta cởi mất một nửa."
Sau đó, Tứ Ca nói với Lạc Yên: "Cô cũng giỏi lắm, không cần giả vờ nữa, hoặc là bị làm nhục, hoặc là mở mắt ra."
Lạc Yên không còn cách nào khác, chỉ có thể mở mắt.
Ngu Tử khiếp sợ không thôi, hắn khinh thường cô chỉ là một cô gái nên cũng không thèm canh gác, ai ngờ lại suýt chút nữa để cô trốn mất.
Điều này làm ảnh hưởng đến hình ảnh của hắn trong lòng Tứ ca, một cỗ lửa giận xuất hiện, Ngu Tử bước đến, tát mạnh vào một bên má Lạc Yên.
"Con điếm!"
Đầu Lạc Yên bị tát lệch sang một bên, cô cố gắng chịu đau, cắn chặt răng không nói lời nào.


Tứ ca cũng không lên tiếng, để cho đàn em của mình trút giận.

Đến khi Lạc Yên bị đánh đến sắp ngất đi, Tứ ca mới ra hiệu cho Ngu Tử dừng tay.
"Gọi Âu Dực đi."
Ngu Tử dạ một tiếng, vừa định làm theo thì bị thanh âm quật cường xen lẫn chút đau đớn của cô gái ngăn lại:
"Các anh muốn dùng tôi để uy hiếp Âu Dực? Vậy thì mời điều tra kĩ lại, đừng tốn công vô ích, anh ta sẽ không đến."
Nói xong lời này, Lạc Yên không khỏi chưa xót.

Âu Dực không yêu cô, thậm chí chán ghét cô, nhất định sẽ không đến cứu cô, dùng cô uy hiếp hắn nhất định là không có tác dụng, là phương pháp vô ích nhất.
Nếu người đang chịu khổ ở đây là Lạc Mạn, chắc chắn Âu Dực sẽ không chút do dự xông đến.
Hai tên này cũng thật ngu xuẩn, nếu điều tra kĩ hơn một chút liền không bắt sai người rồi.
Tứ ca chưa nói gì, Ngu Tử đã khinh thường lên tiếng: "Cô lừa trẻ con đấy à? Phàm là người còn sồn và không bị điên, ai chẳng biết Âu Dực rất yêu thương, luôn che chở vợ mình? Hừ, đúng là tâm của đám hào môn, sâu như đại dương."
Lạc Yên sửng sốt, hoá ra là thế, hoá ra ở bên ngoài Âu Dực diễn tốt như vậy, thảo nào...
Giờ phút này, đáy lòng cô xuất hiện một cỗ oán trách.
Tại sao Âu Dực cứ nhất định phải thể hiện bản thân yêu thương cô đối với người ngoài? Nếu anh không làm như thế, hôm nay cô cũng sẽ không bị bắt cóc.
Tứ ca như có điều trầm ngâm một lúc, sau đó cũng nghĩ như Ngu Tử, phất phất tay: "Ngu Tử, không cần để ý đến lời nói nhăng nói cuội của người phụ nữ này, gọi cho Âu Dực đi, hắn nhất định sẽ đến."
Ngu Tử nghe lời làm theo, bấm gọi dãy số vừa mới lấy được, điện thoại đổ vài hồi chuông, vài giây sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói êm tai của Âu Dực.

"Có chuyện gì?"
Ngu Tử bật video cuộc gọi lên, chiếu vào cơ thể bị trói trên ghế và đôi má sưng vù của Lạc Yên, hắng giọng nói với Âu Dực: "Âu tổng, anh nhìn ra đây là ai đúng không? Được rồi, trong vòng một giờ, anh phải xuất hiện ở địa chỉ này, tôi tin rằng anh sẽ tra ra.

À...!Nhớ đi một mình, nếu chúng tôi phát hiện bên cạnh anh còn có người nào khác, mạng sống của vợ anh sẽ không giữ được."
Âu Dực nhìn thấy cô bị hành hạ như vậy, ở nơi cô không nhìn thấy, cả người anh run lên.
Mà bên này, sau khi nghe hết lời bọn họ nói, Lạc Yên không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ vậy mà lại không yêu cầu đem tiền đến, chỉ yêu cầu Âu Dực.
Chuyện nguy hiểm như vậy, lấy thái độ của Âu Dực đối với cô trong thời gian qua, hẳn là anh sẽ không chút do dự mà từ chối.
Quả nhiên, đúng như cô nghĩ.
"Cậu gọi nhầm người rồi, tắt máy đây."
Nói xong, anh thật sự tắt ngang máy.
Lạc Yên rơi nước mắt, cô thừa nhận cô đã bị tổn thương thêm lần nữa.
Vốn đã nghĩ đến kết quả này, chỉ là không ngờ anh lại trả lời một cách chắc chắn như vậy.
Lần đầu tiên cô nghĩ, có phải ngay từ ban đầu cô đã sai lầm?
Lạc Yên đau khổ, cô không biết rằng đó chỉ là cách Âu Dực lừa đám bắt cóc.
Làm sao anh có thể bỏ mặc cô được chứ?.