Không khí nóng bỏng không ngừng tràn vào phổi, làm phổi của Diệc Tẫn đều có chút bỏng rát. Nhưng ngoại trừ tiếp tục chạy trên hành lang, y tạm thời cũng đã không còn cách nào khác nữa.

Mắt thấy vách tường đã ngày càng đến gần, bản thân cũng sắp sửa đi vào ngõ cụt, không thể làm gì khác hơn, Diệc Tẫn chỉ có thể ở bên cạnh tìm kiếm một gian phòng không có dị động, trực tiếp mở cửa, xông vào. Chuẩn bị thông qua cửa sổ của gian phòng mà chạy khỏi đây.

Không biết có phải vì cảm thấy sẽ không có người đến đây ăn trộm hay không, cửa phòng trong nhà hỏa táng đều không hề khóa lại. Đây đối với Diệc Tẫn tới nói, cũng xem như là may mắn trong bất hạnh.

Phía sau, tiếng gầm gừ quái dị của quái vật vẫn còn đang không ngừng vang lên, nhưng quỷ dị chính là, giây phút Diệc Tẫn chỉ vừa đặt chân vào phòng, tiếng rống liền đã giống như thủy triều, cấp tốc trôi đi.

Loại thay đổi bất chợt như thế này, khiến Diệc Tẫn vô cớ sinh ra một loại cảm giác rất không chân thật.

Dưới cảm quan của Diệc Tẫn, khi thân thể y tiến vào phòng, không chỉ âm thanh bên ngoài, mà cảm giác khô nóng vừa rồi, cũng đều đã hoàn toàn tiêu tan. Mà thay vào đó, y lại cảm thấy chính mình tựa như rơi vào hầm băng.

Quan trọng nhất là, loại lạnh lẽo này, không chỉ đơn thuần có thể diễn tả bằng nhiệt độ, mà lại là một cỗ âm lãnh, tử khí nặng nề.

Bước tới mấy bước, còn chưa để Diệc Tẫn kịp định thần, cửa phòng đang mở rộng sau lưng y liền đã không chút báo trước, đột ngột đóng chặt, truyền tới một tiếng ‘lạch cạch’ vang dội, làm y không khỏi giật mình ngoái đầu.

Mà đèn pin trong tay, thời khắc này cũng giống như gặp phải nhiễu sóng, nhẹ nhàng chập chờn một chút, trong nháy mắt liền hoàn toàn dập tắt.

Bốn phía lâm vào hắc ám, thử bật đèn pin lại mấy lần nhưng đều không được, Diệc Tẫn cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, đem nó cất đi. Chỉ là, vừa mới nâng mắt, chuẩn bị quan sát khung cảnh xung quanh, thân thể y lại không khỏi hóa đá.

Dưới ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nội bộ gian phòng liền đã lộ ra không còn sót lại chút gì. Đặc biệt là trên vách tường, vô số khung ảnh đen trắng còn đang chen chúc nhau, xếp thành từng hàng dài.

Thời khắc này, trong bóng đêm u ám, những khuôn mặt có già có trẻ trên ảnh đen trắng, lại càng lộ ra một cỗ thâm trầm, băng lãnh. Thậm chí, khiến Diệc Tẫn còn nảy sinh ảo giác, liệu ánh mắt của bọn họ có phải đều đang ngó chừng bản thân hay không.

Diệc Tẫn tin tưởng, nếu đổi thành một người nhát gan hay có tiền sử bệnh tim đến đây, đột ngột nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ tại chỗ bị dọa cho chết khϊếp.

Bởi vì một người gan to bằng trời như Diệc Tẫn, đứng trước lít nha lít nhít ảnh thờ như vậy, cũng đều cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Ánh mắt lướt qua từng khung ảnh ở trên cao, Diệc Tẫn chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng cũng đã hiểu được, vì sao tiến vào gian phòng này rồi, quái vật bên ngoài liền bỗng dưng biến mất.

Bởi vì gian phòng này, so với quái vật đó còn phải kinh khủng hơn!

Nếu như người trong ảnh đen trắng toàn bộ đều là quỷ thì sao?

Trong đầu chỉ vừa lóe lên suy nghĩ như vậy, Diệc Tẫn liền đã bị ý nghĩ này của mình dọa sợ. Càng nhìn xem xung quanh liền càng cảm thấy không đúng.

Chỉ là, ngay khi y đang do dự, không biết có nên rời khỏi nơi quỷ quái này không, thì ánh mắt y lại vô tình rơi vào trên chiếc bàn duy nhất đặt ở giữa phòng. Mà bên trên, thình lình lại chính là một chiếc bình sứ màu xanh lam, có viền hoa văn kim loại.

“Thật sự tàn nhẫn như vậy sao?” Đối với vận khí của mình, Diệc Tẫn cũng không ngờ được rằng, cư nhiên còn có thể kém đến vậy.

Thời khắc này, y thật sự rất muốn đem kẻ đã đặt bình sứ ở đây đem ra đánh một trận, để thỏa cơn giận trong lòng.

Thế nhưng, dù biết rõ phía trước là đầm rồng hang hổ, nhưng nhìn xem mục tiêu ở ngay trước mặt, cách bản thân chưa tới mười mét, Diệc Tẫn căn bản cũng sẽ không có khả năng lùi bước.

Cho nên, đè xuống cảm giác e ngại, y liền cất bước, từng bước một nhẹ nhàng đi về phía bàn gỗ, không muốn kinh động mấy vị ‘đại nhân’ đang ở trong khung tranh.

Thế nhưng, chuyên chú nhìn về trước, mỗi bước ra một bước, trên trán Diệc Tẫn lại càng không cấm toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Bởi vì, y có thể cảm nhận được, từ ba bên bốn phía, đang có vô số ánh mắt theo dõi chính mình.

Tham lam, căm ghét, lạnh lùng, khát máu,…

Mỗi một ánh mắt, đều ẩn chứa một loại tâm tình khác nhau. Nhưng toàn bộ đều có chung một đặc điểm, đó chính là không phải ánh mắt gì tốt!

Thử giả vờ không phát hiện, nhưng dư quang lại âm thầm chú ý xung quanh, Diệc Tẫn rất dễ dàng liền phát hiện, cảm giác vừa rồi của bản thân cũng chỉ không đơn thuần là ảo giác.

Bởi vì y đã tận mắt chứng kiến, con ngươi của một tấm ảnh chụp trên tường cư nhiên lại thật sự chuyển động theo di chuyển của bản thân, muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.

Nhưng cũng không biết vì sao, y lại đột ngột muốn ra ngoài hành lang, tiếp tục đào vong.

Bởi vì y phát hiện, so với nơi kiềm chế, tràn ngập không rõ này, y cảm thấy, đám quái vật bên ngoài vẫn là đáng yêu hơn nhiều.

**Đám quái vật khi biết được suy nghĩ của 🔥 kiểu:“Có không giữ, mất đừng tìm.”