Phảng phất để chứng thực cho suy nghĩ của Diệc Tẫn, càng bước, y chỉ càng có cảm giác tay chân lạnh cóng, thậm chí, răng đều không khống chế được mà run lên cầm cập, liên tục va vào nhau.

Tứ chi tựa như bị đông cứng, nặng nề khôn cùng, song, Diệc Tẫn vẫn cố gắng lê bước về trước, không hề từ bỏ, dù cho mồ hôi đã ướt đẫm sống lưng.

Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi…

Khoảng cách 10m, lại bị Diệc Tẫn đi thành vạn dặm, theo bản thân ngày càng đến gần bình sứ, y liền chỉ cảm thấy trong đầu không ngừng ‘ong ong’ chấn động. Bên tai, phảng phất cũng có người đang không ngừng nói nhỏ.

Âm thanh này mang tới cho y cảm giác vô cùng điên cuồng, cũng tràn ngập rối loạn, tựa như từ vô số tiếng chửi rủa ghép lại mà thành. Nhưng khi ngưng thần lắng nghe, thì lại không thể nghe được cụ thể là thanh âm gì…

Bàn tay đặt trên dây đỏ, không chút do dự đem nắp bật lửa bật lên. Gần như trong nháy mắt, khung cảnh trước mắt Diệc Tẫn liền đã bừng sáng lên. Ngọn lửa này tỏa ra một màu lam u ám, kích thước, thậm chí có thể sánh ngang một bó đuốc nhỏ.

Không thích hợp!

Ngay tức khắc liền phản ứng lại, mơ hồ từ trong bật lửa cảm nhận được một cỗ cảm giác trướng bạo, Diệc Tẫn liền lập tức nhớ tới lời dặn dò của Phó Thụy khi đem thứ này tặng cho y…

[ Chỉ khi nào xung quanh ngươi có quỷ, cụ thể hơn một chút là có âm khí, thì nó mới có thể cháy lên.]

[ Âm khí càng thịnh, nó sẽ cháy càng lớn.]

[ Chỉ là…không có thứ gì là vĩnh cửu cả, vật này chỉ có cấp bậc là A, một khi gặp phải đỉnh cấp hồng y, thiêu đốt quá lâu, nó liền sẽ nổ tung, trực tiếp báo hỏng, có biết không?]

Từng dòng chữ như thiểm điện xẹt qua não hải, trước khi bật lửa nổ tung, Diệc Tẫn liền lựa chọn đem nó dập tắt, đóng nắp lại. Đồng thời, cũng đã phán đoán được thực lực của lệ quỷ đang ẩn giấu trong gian phòng này.

Đỉnh cấp hồng y, thậm chí có thể là…hung thần.

Thế nhưng, dù cho trong lòng run lên, nhưng những chuyện này, đối với Diệc Tẫn mà nói, thật sự vẫn là quá mức xa vời. Bởi vì lúc này, sau khi lam quang của bật lửa dập tắt, chào đón y liền đã là một đợt cảm giác trời đất quay cuồng.

Diệc Tẫn chỉ có cảm thụ giống như linh hồn chìm vào trong hồ nước sâu, rõ ràng thần trí thanh tỉnh, nhưng mi mắt lại nặng trĩu, thân thể cũng không thể động đậy được mảy may.

Lúc này, bởi vì nhắm mắt, cơ thể lại mất đi cảm giác, Diệc Tẫn cũng không biết, thân thể của chính mình vẫn đang quỷ dị giữ nguyên tư thế đứng thẳng. Mà ở xung quanh, những tấm di ảnh kia cũng đã xảy ra biến hóa.

Những gương mặt xa lạ, đủ mọi lứa tuổi, giới tính bên trên, cư nhiên đều đang bắt đầu phai nhạt. Mà kiểu tóc, y phục, thì cũng dần dần biến hóa giống với tạo hình của Diệc Tẫn.

Chỉ có điều, khi gương mặt trống rỗng trên ảnh chụp không ngừng vặn vẹo, phảng phất muốn biến hóa ra hình dạng của Diệc Tẫn, thì dị biến lại đột ngột phát sinh. Đó chính là, mặc cho không ngừng đổ vỡ, rồi lại tạo dựng, nhưng người trên bức ảnh, thuỷ chung lại không thể mô phỏng ra được khuôn mặt của Diệc Tẫn.

Vị trí khuôn mặt, từ đầu tới cuối đều chỉ là một đoàn bóng đen, giống như lốc xoáy không ngừng cuộn tròn.

Thế nhưng, cũng chính vào lúc này, chiếc bình sứ đặt trên bàn lại đột ngột phát sinh dị động. Từ trong miệng bình, cư nhiên lại đột ngột toát ra một sợi hắc khí, lượn lờ chui vào trong mi tâm của Diệc Tẫn.

Cùng lúc đó, thần trí vốn đang sắp sửa chìm vào trong bóng tối của Diệc Tẫn, đã đột ngột bắt được một tia quang minh.

Trong nháy mắt đó, y chỉ theo bản năng cầu sinh, tùy ý ngoại lực kia hòa trộn vào trong linh hồn mình. Ngay sau đó, y liền cảm thấy quyền khống chế cơ thể đã một lần nữa quay trở về trong tay của mình, đầu óc cũng trở nên thanh minh dị thường.

Nhưng không dừng lại tại đây, nặng nề mở ra mi mắt, Diệc Tẫn lại phát hiện, trong cơ thể chính mình, có một luồng lực lượng thần bí đang điên cuồng tăng cường sức mạnh của y.

Loại cảm giác thân thể tràn ngập năng lượng này, khiến Diệc Tẫn nhất thời lại có chút bó tay bó chân, vô cùng quái lạ.

“???” Trên đỉnh đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi, thử sờ vào trên tay của mình, Diệc Tẫn lại phát hiện, da thịt bản thân đã trở nên lạnh lẽo như băng. Dù cho không tận mắt nhìn thấy, nhưng y vẫn suy đoán, sắc mặt của chính mình bây giờ khẳng định là đã sớm tái nhợt như tờ giấy.

Bỏ qua dị dạng xuất hiện trên người mình, Diệc Tẫn liền nâng mắt, vừa vặn cũng đối diện với một dãy di ảnh quỷ dị đang treo trên tường.

Thời khắc này, y xem như cũng đã hiểu rõ năng lực của con lệ quỷ này là gì.

Quy tắc phát động đại khái chính là bị ‘người’ trong di ảnh nhìn thấy. Mà quy tắc gϊếŧ người, chín phần mười liền là bị ảnh chụp phác họa ra dung mạo.

Một khi bị phác họa thành công, người sống liền sẽ lập tức chết đi, bị hút vào trong di ảnh, trở thành một con quỷ nô.

Đúng vậy, những bức ảnh treo trên tường này, mỗi một bức đều đại diện cho một người chết bị biến thành quỷ nô.

Quỷ nô - đó chính là một năng lực đặc biệt mà chỉ có đỉnh cấp hồng y mới có thể sở hữu và khống chế, tựa như nô ɭệ thời trung cổ, chỉ có thể nghe theo chủ nhân sai phái.

Người bị đỉnh cấp hồng y gϊếŧ chết, dù muốn hay không, cũng sẽ bị biến thành quỷ nô.

**🔥 nhà ta biến thân thành siêu nhân rồi… 🐧