Còn chưa kịp thích ứng, tìm tòi xem thân thể mình đã xảy ra chuyện gì, Diệc Tẫn lúc này mới phát hiện ra dị biến trên những tấm ảnh đen trắng này.

Thế nhưng, không biết là vì cớ gì, khi nhìn thấy chúng, Diệc Tẫn mặc dù vẫn có cảm giác không quá thoải mái. Nhưng càng nhiều hơn lại là một cảm giác không tên, tựa như…thân thiết?

Cụ thể hơn một chút, phảng phất đám di ảnh này cùng bản thân có một liên kết rất đặc biệt, khiến y phát sinh ảo giác, bản thân tựa hồ có thể khống chế được chúng.

Nhíu mày, Diệc Tẫn cũng không biết cảm giác vừa dâng lên này của bản thân là thật hay giả. Nhưng rốt cuộc, y vẫn là lựa chọn đánh cược một lần mà nhắm mắt lại, thử đi thao túng những tấm di ảnh này.

Nằm ngoài dự liệu của Diệc Tẫn, việc này lại vô cùng dễ dàng. Rất nhanh, y cũng liền đã từ trong vô số tấm di ảnh tìm được vị trí của lệ quỷ chân chính.

Đó là một tấm ảnh nằm ở đầu hàng thứ ba, phía bên phải từ trên xuống của đống di ảnh. Khác với những tấm ảnh khác đã sơ bộ biến hóa ra hình dạng của Diệc Tẫn, khung ảnh này, vẫn như cũ giữ nguyên hình dạng ban đầu của nó.

Bên trên tấm ảnh là một ông lão tuổi khoảng chín mươi, gương mặt hốc hác gầy gò, xương gò má rất cao, mái tóc cũng đã hoàn toàn bạc trắng, thưa thớt không còn mấy, trên da lại hiện lên vô số vết đồi mồi.

Rõ ràng là một gương mặt phúc hậu, hòa ái, nhưng lúc này, bởi vì là ảnh đen trắng, bức ảnh này liền mang cho người ta một loại cảm giác âm u tà dị. Đặc biệt là hai mắt của lão, lại càng âm lãnh đáng sợ.

Thời khắc này, không biết vì cớ gì, có lẽ là bởi vì cảm thấy Diệc Tẫn là địch nhân, hay cảm nhận được việc, y có thể mượn nhờ thứ thần bí nào đó đến cướp đoạt năng lực của mình, thần sắc trên mặt của ông lão kia liền đã có chút biến đổi.

Ngũ quan cùng nếp nhăn trên mặt gần như là muốn xoắn lại vào cùng một chỗ, thân ảnh cũng có chút mơ hồ không rõ, ông lão liền hơi nghiêng người về trước, tư thế này, giống như là muốn từ trong tấm ảnh chui ra.

Thế nhưng, nếu đã phát hiện chuyện này, Diệc Tẫn làm sao lại có thể trơ mắt đứng nhìn được? Âm thầm vận dụng năng lực của di ảnh, trong nháy mắt đó, chỉ thấy, thân thể hơi nghiêng về trước của ông lão liền đã lập tức bị cưỡng ép kéo thẳng.

Sắc mặt lão ngay lập tức liền đã càng vặn vẹo thêm mấy phần, thế nhưng, lại giống như chịu sự áp chế của Diệc Tẫn, thuỷ chung không thể chui ra được.

Lần đầu tiên nắm giữ loại năng lực như thế này, Diệc Tẫn cũng không hề keo kiệt, nhanh chóng lợi dụng năng lực đem hình ảnh đang mô phỏng chính mình trên mấy mươi di ảnh xung quanh toàn bộ đều biến hóa trở về.

Mà cùng lúc đó, Diệc Tẫn rốt cuộc cũng đã tìm ra được vị trí của Vương bà bà. Cũng không biết bà ta là vì sao lại đi nhầm vào trong nơi này, hơn nữa còn bị di ảnh giam cầm ở đây cùng với một đám quỷ nô.

Đúng vậy, cũng vào giây phút này, Diệc Tẫn mới phát hiện ra, thì ra hai bà cháu đứng trước cổng nghĩa trang trước cửa nhà mình, cư nhiên đều là lệ quỷ!

Chuyện này nếu như để Đặc Sự Cục biết được, y khẳng định sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ, được trọng điểm chiếu cố.

Dù sao, sự kiện linh dị đều là diễn ra ở xung quanh nhà y.

Sau khi được Diệc Tẫn thả ra từ trong di ảnh, Vương bà bà liền chỉ đứng yên tại chỗ, quần áo trên người đã có chút dơ bẩn, cũ kỹ. Cả người thoạt nhìn vô cùng hoang phế, suy tàn.

Thế nhưng, không có thời gian lo cho bà, lúc này, Diệc Tẫn cũng chỉ kịp lo cho bản thân mình mà nhanh chóng chạy đến bên bàn gỗ, đem bình sứ bên trên ôm chặt vào lòng. Không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Bởi vì y căn bản không hề biết rõ, năng lực của mình cụ thể là gì, hơn nữa, có thể duy trì được bao lâu.

Theo một khắc Diệc Tẫn quay lưng, ánh mắt của ông lão trên ảnh trắng đen cũng liền đã lập tức liếc nhìn theo. Thế nhưng, bên trong lại không phải căm hận hay giận dữ, mà chỉ là một tia sợ hãi như có như không.

Đúng vậy, con lệ quỷ này, cư nhiên lại sợ hãi Diệc Tẫn!

Cũng không biết là bởi vì đang bị y khống chế, hay là vì lý do gì khác…

‘Kétttt’ Cửa phòng bị bạo lực mở ra, ván cửa ngay tức khắc liền truyền tới tiếng ma sát chói tai. Gần như không chút do dự, khi cửa phòng vừa mở, Diệc Tẫn liền đã không chút do dự nhảy ra ngoài.

Ánh vào mắt Diệc Tẫn, liền chính là một đầu hành lang kéo dài, đen kịt một mảnh, tựa như một đầu hung thú đang chờ đợi thôn phệ con mồi.

Nhưng thứ làm Diệc Tẫn chú ý hơn hết, vẫn là đám quái vật cháy khét kia. Y căn bản là không dám tưởng tượng, đám đồ chơi này, thoạt nhìn buồn nôn không chịu nổi, nhưng trí thông minh tựa hồ lại rất không tệ, cư nhiên còn học được ôm cây đợi thỏ, đứng ở bên ngoài cửa phòng phục kích y!

Một con, hai con, ba con,…năm con!

Đếm đếm số lượng của đám quái vật này, Diệc Tẫn liền không khỏi đờ người. Nhất là khi bọn chúng còn biết chia nhau ra, chặn mất hai đầu đường ra của y.

**Quái vật said:“Ngạc nhiên chưa?”