#Meo_mup 

Ngưu Lực Phàm bò trên đất, cách xa Tông Thịnh. Tông Thịnh nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng không có hành động gì khác.

Một lúc lâu sau, Ngưu Lực Phàm chậm rãi nhìn về phía bồn máu, thống khổ nhắm mắt lại, cúi đầu, nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống. Dù cho hắn không có tình cảm gì nhiều với đứa nhỏ, nhưng trong tình cảnh như thế này, trong lòng hắn hẳn là rất đau. Chuyện này hoàn toàn khác với chuyện đưa đi bệnh viện phá thai, đau khổ hơn rất nhiều.

Tông Thịnh bước tới, đưa tay ra cho hắn:  “Giờ chúng ta có thể xác định Thẩm Hàm bị bọn chúng ép phá thai tại đây, thai nhi sau đó có lẽ bị bọn chúng cho vào trong cái bồn máu này. Việc chúng ta phải làm lúc này là xem xét tình trạng của Thẩm Kế Ân và cái bồn đầy máu này. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta chúng chỉ được phép xem mà thôi. Nếu như gã còn nằm trong bồn, chúng ta cũng không thể xuống tay với gã. Lúc Thẩm Hàm xuống tay với gã, có lẽ cô ấy đã ôm tâm thế ôm nhau chết chung, còn chúng ta thì không. Nếu giờ anh có thể bình tĩnh, thì đứng qua một bên xem. Còn nếu anh cảm thấy không thể bình tĩnh, tôi có thể giúp anh đánh một quyền bất tỉnh.”

Ngưu Lực Phàm quẹt mặt, lau đi nước mắt và nói: “Tôi không thể tưởng tượng ra chuyện thảm thiết đến vậy. Tôi không sao. Bọn chúng… đem đứa bé ngâm trong đó làm gì?” 

“Có lẽ là dưỡng thi thể. Trong mật thất này máu không đông, thi thể của Thẩm Kế Ân đã bao năm mà vẫn có thể lớn lên, vẫn có thể hoạt động, hẳn là bọn chúng để bảo quản thi thể thai nhi ở đây cho tiện tiến hành pháp sự vào hai tháng sau.”



Tông Thịnh vừa nói vừa lần tìm trong túi quần lấy ra  một cái móc nhỏ bằng kim loại, có một đầu cột bằng chỉ đỏ. 

“Cái này để làm gì?” Ngưu Lực Phàm hỏi. [Meo_mup]

“Chuyên môn dùng để tìm xác chết. Cũng có thể bắt quỷ. Bất quá thường dùng để tìm thi thể.” Vừa nói anh vừa tới gần bồn máu, chậm rãi thả cái móc kia xuống.

Tôi còn nhớ lần đầu khi Tông Thịnh quay về tìm tôi, trên xương quai xanh cũng có vết thương do loại móc câu này gây ra, anh bảo là Lão Bắc đẩy anh khiến cho ông thầy pháp kia không hiểu nội tình dùng móc câu trảo thi móc vào khiến anh bị thương. Vì bị thương bởi pháp khí nên vết thương rất khó lành.

Giờ trong bồn máu không nhìn thấy thi thể của Thẩm Kế Ân, trước đây hai lần chúng tôi vào đây đều thấy thi thể của gã ở đó, mà trong bồn khi đó máu không đủ để hắn trầm mình bên trong, nhưng mà giờ lại không thấy gã đâu, khó trách Tông Thịnh sẽ hoài nghi gã đang ngâm mình bên trong.

Tông Thịnh cẩn thận dùng một sợi chỉ đỏ để điều chỉnh cái móc, trong không gian yên tĩnh tôi dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Trong chăn, dưỡng khí ngày càng ít, tôi không thể không kéo chăn xuống nhô đầu lên mà hít thở. Trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh, ánh đèn hắt vào khiến tôi thấy trong phòng không có gì dị thường, tôi cũng không còn sợ hãi trước cảnh dị thường trong TV kia nữa. Trong lòng tôi chỉ toàn là lo lắng về tình huống bên phía Tông Thịnh mà thôi. Tôi không biết là những gì tôi thấy trong chăn có phải do mối liên hệ từ huyết khế hay không.