Trong chăn, dưỡng khí ngày càng ít, tôi không thể không kéo chăn xuống nhô đầu lên mà hít thở. Trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh, ánh đèn hắt vào khiến tôi thấy trong phòng không có gì dị thường, tôi cũng không còn sợ hãi trước cảnh dị thường trong TV kia nữa. Trong lòng tôi chỉ toàn là lo lắng về tình huống bên phía Tông Thịnh mà thôi. Tôi không biết là những gì tôi thấy trong chăn có phải do mối liên hệ từ huyết khế hay không.

Tôi thở hổn hển bù đắp cho lượng không khí thiếu hụt khi trốn trong chăn.

Qua vài giây, tôi phát hiện mình đã sai lầm. Trước mắt tôi là ánh đèn, và tôi không còn nhìn thấy cảnh bên trong mật thất nữa. Tôi vội kéo chăn bịt kín đầu, gọi tên Tông Thịnh liên tục, hy vọng có thể mau chóng liên hệ lại với anh. Nhưng sau 5 phút, trước mắt tôi vẫn là tấm chăn. 10 phút sau, cũng không có một chút thay đổi.

Tôi xốc chăn ngồi dậy, lầm bầm: “Hay mình tưởng tượng nhỉ? Trời ạ, bọn họ rốt cuộc làm sao vậy?”

Không ai có thể trả lời. Tôi lấy điện thoại gọi cho Tông Thịnh, lúc này tôi cũng không rảnh để mà lo lỡ gọi tới làm anh bị ảnh hưởng gì. Nhưng thất vọng thay, điện thoại truyền tới giọng tổng đài thông báo điện thoại không liên lạc được. Bọn họ hẳn là còn ở phía dưới kia nên không có sóng điện thoại.

Tôi lo lắng phát điên, biết vậy ban nãy tôi cứ ở yên trong chăn, tự dưng đòi thông gió thông khí gì chứ. [Meo_mup]



Tôi vẫn còn suy nghĩ là phải làm sao, đột nhiên nhớ tới ban nãy TV có phát cảnh bên dưới hầm ngầm, tôi vội chạy xuống nhà xem thử coi sao. Tôi vội cắm điện, bật TV, màn hình lóe sáng chiếu tiết mục giải trí của nhà đài. Tôi ngồi xổm trước TV vỗ vỗ màn hình nói: “Bọn họ rốt cuộc thế nào, cho tôi xem đi!”

Tôi cảm thấy mình làm vậy thật buồn cười, nhưng tôi lại không khống chế được bản thân mà muốn làm như vậy. Tôi vô cùng, vô cùng muốn biết bọn họ đã ra sao.

TV vẫn hỉ hả phát  tiết mục giải trí, không vì tôi mà thay đổi gì. Tôi ngồi bệt dưới đất, nhìn TV, lại nhìn đám chậu cây dưới đất. Tôi không dám ra khỏi nhà, không làm được gì lúc này cả. 

Cảm giác này thật khó chịu.