Tôi cứ thế ngồi nghe TV phát chương trình giải trí nhưng lại không hiểu trên TV nói gì? Đến tận khi tiếng chìa  khóa mở cửa vang lên tôi mới hồi phục. Người có thể mở cửa chỉ có Tông Thịnh. Tôi ngẩng đầu liền thấy được anh vào nhà, anh cũng thấy tôi bèn nói: “Sao em lại ngồi dưới đất? Trễ vậy sao còn chưa đi ngủ?”  

Trên trán anh có vết máu, nhưng nhìn qua có vẻ trên người không có vết thương nào khác. Anh vẫn ổn. Sau khi ra khỏi mật thất anh đã có thể bình an quay trở về, trái tim bé nhỏ của tôi cả đêm hốt hoảng cuối cùng đã có thể thả lỏng rồi. 

Cứ thế, tôi ngồi ở trên sàn nhà khóc lên.

Trước giờ xem trên báo chí nói phụ nữ khi mang thai đều yếu ớt, hở tí là khóc, khi đó tôi cảm thấy nếu là tôi thì tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhưng mà hiện tại thật sự đến phiên mình trải qua thì tôi lại khóc tới tan tác cửa nhà. 

Có lẽ tôi khóc khiến cho Tông Thịnh bị dọa, anh vội chạy tới kéo tôi lên hỏi: “Em làm sao vậy? Sao lại khóc?”

Tôi không đáp, chỉ chuyên tâm khóc.



Anh quay sang nhìn đám chậu cây, nheo mắt, rồi nói: “Có thứ gì muốn tiến vào, làm em sợ sao?”

“Em không có, em không bị mấy thứ đó dọa mà bị anh dọa. Hai người làm sao rồi? Rốt cuộc làm sao?”

Anh nhìn tôi sửng sốt, tôi vừa khóc vừa giải thích: “Nãy em trốn trong chăn, chẳng hiểu sao tự dưng dần thấy được  hai người. Cảm giác giống như lần trước sử dụng huyết khế đó. Em thấy nhau thai kia, thấy anh dùng cái móc câu thả vào trong bồn máu.” 

Tông Thịnh nhìn tôi rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi: “Không có việc gì, bọn anh đều không có việc gì. Thẩm Kế Ân không ở nơi đó. Hằn là gã đã bị Thẩm Hàm đâm cây đinh gỗ đào vào rồi. Sau đó cô ấy sợ hãi mà bỏ chạy, lúc chạy cũng cầm theo cây đinh. Sau đó, có lẽ ai đó đã tới đưa Thẩm Kế Ân mang đi. Cho nên gã cũng không có ở nơi đó. Theo suy đoán này, có lẽ khách sạn cũng chưa thể phá hủy. Nếu Thẩm Hàm có thể đâm sâu hơn giải quyết Thẩm Thẩm Kế Ân, có lẽ tòa cao ốc hẳn là đổ ngay lúc đó. Nhưng nhìn khí của tòa nhà, có lẽ lần này gã bị thương rất nặng.”

“Rồi sao nữa?” [Meo_mup]

“Sau đó bọn anh đi về. Khách sạn đó đã chính thức hoạt động lại, nếu tối nay bọn anh không về thì chắc bảo vệ sẽ đưa vào đồn ảnh sát đó. Ưu Tuyền, em chưa yên tâm về anh sao?” Anh cười, nhẹ nhàng xoa mặt tôi.

Tôi vẫn luôn nhìn anh, tôi muốn xác nhận anh không còn gì giấu giếm mình. Tôi sợ bọn họ gặp nguy hiểm, lại không muốn nói cho tôi biết.

Sau lưng truyền tới giọng Ngưu Lực Phàm: “Bọn anh chỉ đi xem một chút chứ có phải đi đánh nhau đâu mà em phải thức cả đêm chờ? Hai tháng nữa chính thức lập đàn, anh và Tông Thịnh đều đi, chẳng lẽ em lại tiếp tục thức đêm chờ tiếp à?”

Tôi lúc này mới để ý tới bên ghế sofa bên kia có một người nữa đang ngồi, giờ tôi mới thấy, hóa ra là Tông Thịnh về cùng Ngưu Lực Phàm.

[Tiểu Phàm Phàm: Tôi là kẻ vô hình, ô kê am phai, tôi vô hình! Bé Tuyền, em giỏi lắm!]

Nếu không phải hắn mở miệng nói chuyện, thậm chí tôi còn không có nhận thấy trong nhà còn có người khác.

Bất quá, tôi cũng kịp hoàn hồn trả lời: “Đến lúc đó em cũng phải đi!”

Tông Thịnh lập tức lạnh mặt khẽ quát: “Hồ nháo! Đến lúc đó em đã hơn 4 tháng. Em không nghĩ cho em thì phải nghĩ cho con chứ!”

Anh dường như mắng tôi khiến tôi hoảng sợ, tôi im bặt vài giây rồi mới nói: “Em biết mà, em quan tâm con, nhưng em cũng quan tâm anh mà!” 

Tông Thịnh nhìn tôi lom lom, không nói gì. Tôi cũng nhìn lại, để anh biết tôi lo lắng cho anh. 

Ngưu Lực Phàm vừa đi vào phòng cho khách, vừa nói: “Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ thì đi ngủ đi. Tông Thịnh, đừng quên ngày mai còn có pháp sự đó! Cả đêm không ngủ, đến lúc đó, năng lượng không đủ, cũng không nên liên lụy Thẩm Hàm. Mượn phòng cho khách của hai người ngả lưng một chút!” 

Tông Thịnh xoay người định lên lầu thì bị tôi kéo lại: “Pháp sự gì? Đêm nay còn chưa xong sao?”

“Ngưu Lực Phàm có lấy máu của Thẩm Hàm trong mật thất, tối mai anh làm phép gọi hồn thử. Nếu như là bị lạc hồn, thì chắc là sẽ khôi phục. Đưa một người hoàn hảo ra nước ngoài vẫn tốt hơn đưa một người ngu ngơ đi.”