Tôi gọi điện nhưng Ngưu Lực Phàm lại đang nghe điện thoại. Cúp máy, tôi do dự rồi gọi cho Tông Thịnh. Đường dây cũng báo bận. Chắc bọn họ đang gọi điện cho nhau. 

Trong lòng tôi rối loạn, nghĩ lại khoảng cách ban nãy khá xa không biết là nếu đó là Thẩm Kế Ân thì gã có nhìn thấy tôi không. Tôi vội quay về phòng nói: “Mẹ, đừng nói với ai rằng con đang ở nhà, đừng để ai biết con đã về.”

“Con về nhà mình mà sợ cái gì? Sợ người ta đàm tiếu chưa cưới mà có con sao? Ai mà dám nói?!” 

“Con sợ… dù sao cũng đừng để ai biết con đã về. Con… bụng con cảm thấy không thoải mái lắm, con muốn giành cả ngày hôm nay để ngủ. Con không muốn gặp ai cả. Chuyện ở khu mỏ nhà Tông Thịnh còn chưa xử lý xong, nếu để người ta biết con ở nhà, nhiều khi sẽ có người tìm tới nhà gây phiền phức đó.”

Mẹ tôi cười: “Con là ai, làm gì tìm còn gây phiền phức nữa? Con vì Tông Thịnh bị đánh, hôm đó Tông Thịnh đã tuyên bố thế nào, giờ còn ai dám tìm con gây phiền toái nữa. Thôi được rồi, con muốn ăn gì nào, về phòng đi, mẹ đi chợ mua cho.”

“Ba mẹ ăn gì thì con ăn nấy thôi. Đừng để ai biết con đang ở nhà!”

Tôi phải rời nội thành về đây vì tôi đã trở thành nhược điểm của Tông Thịnh, nên anh phải giấu nhược điểm đó đi. Giờ thì hay rồi, từ giấu diếm thành để tôi ở bên cạnh Thẩm Kế Ân.

Vào phòng, tôi gọi lại cho Ngưu Lực Phàm. vẫn bận máy. Gọi cho Tông Thịnh, cũng vẫn bận máy. Chẳng biết hai người này nói chuyện gì mà lâu tới vậy. Tôi ngồi trên giường, cuộn  người ôm lấy chân, trong đầu hoàn toàn rối loạn. 

Trong nhà kho ngầm kia không tìm thấy Thẩm Kế Ân, không chừng khi đó Lão Bắc đã đưa gã về quê rồi. Tuy chưa chắc chắn, nhưng chiếc xe ban nãy chính là xe của nhà họ Thẩm. Xe loại đó vốn dĩ hiếm, lại còn xuất hiện ở khu vực này lại càng ít. Những người tôi từng thấy chạy chiếc xe như vầy cũng chỉ còn có Thẩm Kế Ân mà thôi. 

Vài phút sau, tôi lại gọi điện lại cho hai người, tôi không tin bọn họ làm gì mà nói chuyện lâu tới vậy. Nhưng mà kết quả là tôi lại không gọi được. Chẳng phải Tông Thịnh đang lái xe sao? Sao cứ gọi điện suốt vậy?

Tôi do dự, không biết phải làm sao. Xe chạy từ khu mỏ, đúng rồi, ở khu mỏ còn chú Thành mà. Lần trước chú Thành đưa tôi lên phố, tôi còn số của chú, phải gọi hỏi mới được. Tôi vội gọi điện, chuyện ở khu mỏ hiện giờ đều do chú Thành xử lý, nên chú sẽ luôn ở tại khu mỏ. Ban nãy chiếc xe chạy từ khu mỏ ra, không chừng gặp được chú. 

“Alo, chú Thành ạ, là Tông Ưu Tuyền.” 

“Ừ, Ưu Tuyền, có việc gì?” 

“À. Ba nãy, hôm qua, à hai ba hôm nay có thấy một chiếc Mitsubishi chạy tới lui ở khu mỏ không ạ?”

“Xe thể thao hay gì? Chẳng có đâu, việt dã, bán tải gì cũng không thấy.”

“Có thể là không đi đường chở quặng thông thường ạ.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: “Đúng rồi. Hôm qua lúc chú đi qua khu giếng khoan có thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ, xe nhỏ xíu, đi về phía đường thôn mới.”

Tôi ngạc nhiên, sau thôn mới, chính là thôn mà Lão Bắc ở. “Chú thấy người lái không?”