“Chú Thành à, người lái xe, chú có nhìn thấy mặt không? Là ai? Tới đây làm gì? Tới bao lâu rồi?”

Đầu dây bên kia lại trầm mặc, đột nhiên chú Thành tức giận nói: “Tông Ưu Tuyền, không phải cô đang có thai sao? Sao lại hỏi thăm người đàn ông khác vậy?”

Tôi bặm môi không biết nói sao: “Chú, con không có, con chỉ muốn hỏi thăm chút, vì xe đó của bạn con, mấy hôm trước cô ấy bị trộm mất, nên con muốn hỏi thăm. Nếu là xe của bạn con thì con báo với cô ấy để báo án.” 

Lúc đó chú Thành mới nói: “Là vầy, chú nghĩ lại, người đó đến nhà nào chú cũng không rõ, giờ quặng còn chưa làm việc nhưng vẫn có bảo vệ canh gác, để chú đi hỏi thăm cho. Người lái xe nhìn có vẻ khá điển trai, không giống như là ăn trộm.”

“Tuổi, khoảng bao nhiêu tuổi ạ? Mặc đồ thế nào?”

“Chắc tầm hơn hai mươi, áo sơ mi, không giống người trong thôn.” 

Tay tôi nắm chặt lại. Là Thẩm Kế Ân! Không phải là sinh viên mượn xác kia, mà là chính bản thân Thẩm Kế Ân! Thẩm Kế Ân thật sự xuất hiện. 

Trong đầu tôi nhớ lại hình ảnh của gã trước đây, cả người bê bết, nát bét, mạch máu cũng lòi ra, khi đó tôi cảm thấy gã chỉ có thể chết chứ không còn đường khác, mà còn bị phanh thây tới chết. 

Thực thảm! Tông Thịnh xuống tay thật sự không có một chút do dự.

Nhưng bây giờ gã lại có thể lái xe chạy trong thôn rồi, tôi thật sự khó có thể tiếp thu được đáp án này.

“Dạ, con biết rồi. Giờ nghĩ lại, có khi không phải xe bạn con đâu, con làm phiền chú rồi, chú Thành.” tôi định cúp máy thì nghe tiếng chú Thành nói: “Này Ưu Tuyền, con đừng có lo, nếu là xe của bạn con thì trước khi cảnh sát tới, tôi sẽ nhờ các anh em trong thôn tháo xe ra giữ xe lại.”

Sau đó, tôi không nghe rõ, nhưng chú Thành nói vậy, tôi biết ông sẽ làm được. Trước đây từng có trường hợp có lãnh đạo tới khu này xong đậu xe trên đường, ra thấy xe đã bị phá hỏng, còn có lần tới cả xe cảnh sát cũng bị phá luôn.

Tôi cúp máy, trong lòng càng thêm bất an. Vì chuyện khu mỏ nên tôi đã đứng ra, thậm chí bị người ta đánh nên chú Thành rất có thiện cảm với tôi, vốn coi tôi  như người một nhà. Nếu như tôi dùng lực của khu  mỏ rất có thể chặn Thẩm Kế Ân lại trong khu mỏ. Tôi không tin, một cái thi thể như gã có thể làm gì trước mặt bao nhiêu nam công nhân của khu mỏ. 

Nhưng tôi cũng không dám manh động, cúp máy tôi lại gọi cho Tông Thịnh, máy vẫn bận. Trời ơi, anh nấu cháo điện thoại thì cũng phải cúp máy đi chứ! 

Tôi buồn bực nhìn điện thoại, quyết định nhắn tin cho anh trước. Hiện tại Thẩm Kế Ân xuất hiện ở trong thôn, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bữa tối toàn những món mà tôi thích ăn nhất, mẹ còn đặc biệt hầm cho tôi một món canh. Mẹ bảo, hồi có bầu tôi mẹ nghén suốt, ăn chẳng được cái gì. Tôi giờ thì chưa có dấu hiệu gì, đúng là có được đứa nhỏ ngoan biết thương mẹ. Nhưng cho dù vậy thì nhân lúc chưa bị nghén, cố gắng ăn nhiều một chút.