Nhưng dù gì cũng phải ăn, nên chúng tôi nhận lời mời của hắn. Hắn cũng không rủ ra ngoài, mà tới tiệm cầm đồ của hắn, hắn nấu vài món ăn tối.

Tiệm cầm đồ nhà Ngưu Lực Phàm cũng không nhỏ, là một tòa nhà ba tầng. Ăn cơm ở trong gian phòng bếp lớn ở trong cùng. Trong phòng bày một chiếc bàn cổ lớn và vài đĩa đồ ăn.

Tôi ngồi trên một chiếc ghế cổ, nói chuyện: “Ngưu Lực Phàm, em thật không tin được là anh biết nấu ăn đó!”

“Nếu không nấu ăn được, em nghĩ anh cua Thẩm Hàm bằng cái gì?”

Hắn nói làm tôi khá ngạc nhiên. Có lẽ cảm thấy tôi khác thường, hắn vội nói tiếp: “Không sao đâu, mọi việc qua rồi. Lúc ở sân bay nhìn máy bay cất cánh, anh biết cô ấy đã trở thành quá khứ cả rồi.”

Tôi xấu hổ cười cười, dùng đũa gắp đồ ăn.

Ngưu Lực Phàm còn đem rượu ra đặt lên bếp lửa giữ ấm, cùng Tông Thịnh đối ẩm. Uống vài ly, hắn buông chén rượu thở dài, rồi nói: “Thẩm Hàm thật sự đi rồi. Theo tôi thấy, có lẽ cô ấy có khả năng khôi phục rất lớn. Dù sao thì nếu không tốt hơn, bị điên đi nữa thì chỉ cần rời khỏi đây đã là tốt lắm rồi. Moi chuyện ở đây thật sự có thể bức điên người ta đó. Sống không được, chết cũng không xong.”

Tông thịnh cũng buông chén: “Nếu anh muốn bỏ đi, thì đi đi. Đến một nơi nào đó, mở một cơ sở mới. Tiền trong tay anh giờ cũng đủ để anh sống vung vinh nửa đời còn lại.”

Ngưu Lực Phàm nghe nói thì cười: “Tông Thịnh, cậu quá coi thường anh rồi đó. Cậu cảm thấy hôm nay tôi mời hai người tới ăn cơm là vì định rời đi, không tiếp tục nữa sao? Hôm  nay, Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn các liên hệ với tôi, nói tôi là Lão Bắc hôm qua đi tìm ông ta, quyết định ngày lập đàn là ngày rằm tháng giêng,  9 giờ tối. Những đồ vật cần chuẩn bị cũng đã ghi ra đầy đủ cho tôi. Này, nhìn xem thử, thủ pháp không giống với ông nội tôi. Hai chúng ta cùng nhau xem xét đối phó.”

Tông Thịnh đưa tay nhận lấy tờ giấy Ngưu Lực Phàm đưa tới, nghiêm túc xem. Ngưu Lực Phàm lại chuyển sang tôi: “Ưu Tuyền, ăn đi, ăn nhiều chút. Anh nấu mấy món lận, đảm bảo sẽ có món em thích.”

“Ừ, ăn khá ngon mà.”                                                                                                                                                                              Meo_mup

“Ưu Tuyền, dạo gần đây, ông thầy bói già, ba tôi ấy, ông ấy và Hạ Lan Lan có liên lạc với em không?”

Ngưu Lực Phàm đột nhiên hỏi làm tôi sửng sốt. Tôi không nghĩ tới hắn sẽ hỏi chuyện về ba mình, chúng tôi còn đang có vài chuyện muốn giấu hắn. Tôi lơ đãng nhìn Tông Thịnh, anh vẫn chuyên chú nhìn nội dung trên tờ giấy. Tôi chỉ có thể cười với Ngưu Lực Phàm: “Không. Bọn họ cũng không tìm em gây phiền phức gì. Nhưng có lẽ, bọn họ cũng không tìm được em đó mà. Mấy hôm nay, em cứ chạy từ bệnh viện về nhà, lại về quê mà.”