“Anh chỉ muốn gặp ba anh một lần, hỏi vài câu thôi, không gặp thì thôi. Dù sao thì cuộc đời của anh, anh làm chủ. Cho dù ông ta là ba anh thì cũng chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời anh thôi.” Ngưu Lực Phàm cầm lấy chén rượu, một ngụm cạn sạch.

“Anh muốn hỏi gì?” Tôi không biết Tông Thịnh tính gài bẫy ông ta thế nào, nhưng lần này chúng tôi ra tay cho dù thành công hay không thì có lẽ cũng làm cho ông ta bị thương. Tông Thịnh trước giờ chưa từng nương tay. Cứ nhìn Thẩm Kế Ân sẽ biết.

Ngưu Lực Phàm gắp một cái cánh gà cho tôi, im lặng một lúc rồi mới nói: “Hỏi ông ấy có từng hối hận khi bỏ lại mẹ con anh không. Nếu nói là có, anh sẽ tính đường đón ông ta về dưỡng già. Còn nếu ông ấy vẫn kiên trì… kiên trì cái Vượng Tài Trận kia, anh chỉ có thể coi như ba anh đã chết từ lâu.”

Tôi lặng lẽ gật đầu, ghi nhớ lại lời hắn nói, nếu có cơ hội tôi sẽ hỏi lão ta.

Sau đó hai người họ lại nói chuyện, tôi cũng không hiểu họ nói gì, thuật ngữ tương đối nhiều.

Ngưu Lực Phàm còn đi lục đồ trong nhà ra, hai người cùng nhau nghiên cứu. Tôi cũng nhìn sang, đống chữ nghĩa trên mấy tờ giấy đó như một đám rừng, tôi đọc thấy mấy chữ: “Con cháu hai nhà Ngưu Thẩm, máu huyết tương thông,” thì ra là chỉ cách dưỡng cái thai nhi đã không còn hình hài ở trong cái bồn máu kia.”

Ra khỏi nhà Ngưu Lực PHàm cũng hơn 8 giờ tối, chúng tôi về nhà.

Vào nhà, nhìn căn biệt thự thiếu đi nhân khí, tôi hỏi: “Tông Thịnh, Tết này chúng mình sẽ làm gì?”

Anh đã chuẩn bị đi lên lầu, đi được hai bước chân, lại ngừng trước cầu thang, quay đầu lại nhìn tôi: “Em tính thế nào?”

“Việc pháp sự kia dự kiến là Nguyên tiêu, nhưng mà Tết thì chúng ta vẫn phải vui vẻ bên nhau. Hồi trước, Tết em đều về nhà với ba mẹ, mùng một thì qua nhà bác, ăn cơm với nhà bác. Bà mùng một cũng sang nhà em, lì xì này nọ. Năm nay…” tôi vỗ nhẹ lên bụng, cảm giác đã hơi phồng lên, tuy chưa nhìn ra nhưng sờ thì thấy rõ. Năm nay có chút đặc biệt, tôi đã có con của Tông Thịnh, nhưng lại chưa gả ra khỏi cửa. Sang nhà họ ăn Tết cũng không thích hợp, chưa kể không biết ông bà tính toán thế nào, ba mẹ tôi bên này cũng khó hỏi.

Tông Thịnh dời bước, đi lại đứng trước mặt tôi, đưa tay miết hàng chân mày tôi. Lúc này tôi mới để ý, tôi đã cau chặt chân mày lại rồi. Những chuyện này ở trên thành phố thì không quan trọng, nhưng đất lề quê thói, ở quê tôi chuyện này rất quan trọng, nếu không làm tốt sẽ bị đàm tiếu sau lưng. Chuyện chính yếu là chúng tôi chưa có đăng ký kết hôn!

“Để em phải khó xử, vậy thôi chúng ta ở lại đây ăn Tết đi, khỏi về quê nữa, hai chúng ta ăn Tết với nhau. Chiều 30 về quê ăn bữa cơm đoàn viên rồi về đây. Quan tâm tới miệng lưỡi người ngoài làm gì. Bao  nhiêu năm qua anh cũng chưa ăn Tết ở nhà được lấy một lần, ai dám nói gì anh không hiếu thuận. Em theo chồng là anh, nên không cần phải nghĩ nhiều. Anh muốn coi, ai dám nói gì chúng ta.”