Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâya

Chương 258: Không cần nói tới tiền  

Trên thực tế cái trò chơi này không khác nhau là mấy so với công việc hiện tại của Cổ Dục.  

Trong game người chơi sẽ vào vai một nhân vật là con người, sau đó được đưa tới một cái đảo không có người.  

Và nhiệm vụ của người chơi là cải tạo cái đảo không người này.  

Tự mình chế tạo những đồ dùng, công cụ cần thiết sau đó nghiên cứu thiết kế lại hòn đảo này. Sẽ tự trồng trọt, câu cá rồi bán lấy tiền.  

Tuy nhiên Cổ Dục trong thế giới trò chơi này lại không quá may mắn.  

Thực tế ở ngoài đời thì loài cá lớn nào mà hắn không có.  

Từ loại cá quý giá như Cá ngừ vây xanh cho đến loại cá giá mấy triệu tệ là Cá sủ vàng thì trong bể hắn đều có cả. Nhưng trong cái game này thì lại khác, thứ hắn có chỉ toàn là nước mắm… à không đúng thứ hắn có là loại cá được nhiều người ưa thích đó là Cá vược.  

Rõ ràng nhà của hắn cũng không tệ nhưng không hiểu sao nhìn cứ thấy nó sai sai. Không phải là đồ đạc trong nhà tệ, mà là cách bài trí trong nhà quá xấu. Cũng là những đồ vật trong nhà như vậy nhưng nhà của người khác nhìn cứ như một hòn đảo tư nhân còn của hắn lại cứ như một cái trại tị nạn.  

“Bản thân mình đúng là không có một chút gì gọi là nghệ thuật cả.” Hôm nay sau khi bán sạch những cây su hào thì Cổ Dục chán nản thở dài một hơi.  

Còn một cái nữa trong đây đó là bông cải, thực tế chính là súp lơ. Nó chính là một loại khác của cải bắp, bọn chúng đều giống nhau…  

Nếu như nhà Cổ Dục không trồng lương thực thì có lẽ chính hắn cũng không biết còn có nhiều tên gọi khác nhau như vậy.  

“Cổ Dục! Có nhà không vậy?” Đang lúc Cổ Dục đang muốn xây dựng ngôi nhà của hắn giống với người ta thì bên ngoài cửa truyền tới một âm thanh quen thuộc.  

“Tống Minh?” Nhìn đồng hồ của mình xong thì hắn đã biết chuyện gì, rõ ràng cô ấy tới đây giờ này chính là muốn ăn chực. Nếu không làm gì có ai lúc 10:40 đi qua nhà người khác chơi.  

“Nhìn tình hình này thì trưa nay phải thêm một đôi đũa rồi.” Mệt mỏi duỗi thẳng lưng một cái, Cổ Dục đem cái máy chơi game cầm tay PSP ném lên ghế salon, sau đó đi ra khỏi phòng. Quả nhiên vừa ra tới cửa hắn đã thấy xe của Tống Minh đang hướng vào trong nhà hắn nhìn quanh.  

“Đỗ xe lại đây đi!” nói một câu với Tống Minh. Cổ Dục mở cổng lớn ra, chỉ cho Tống Minh vị trí đỗ xe.  

Không thể không thừa nhận, quả thật Tống Minh chính là một cô gái rất đẹp, khí chất thanh nhã, dáng người tuyệt vời, tính cách ôn hòa. Kỹ thuật lái xe rất tốt, muốn dừng xe là dừng xong.  

Ừm… Kỹ thuật lái xe sao? Đúng, chính xác chỉ là kỹ thuật lái xe mà thôi… Ừm! Tại sao cảm giác càng giải thích lại càng bị rối nhỉ?  

“Cổ Dục! Tôi lại tới làm phiền anh rồi!” Bước xuống xe, Tống Minh nhìn thấy Cổ Dục đang trầm tư lập tức mỉm cười bước lại sau đó nhìn về phía Cổ Dục cười nói.  

“Không có việc gì đâu, cô vào đi!” Nhìn dáng vẻ của Tống Minh, Cổ Dục nở nụ cười. Đối với cái gọi là tình nghĩa thì Cổ Dục cũng không ngại việc tạo thêm nhiều hơn, có thể tiếp được bao nhiêu thì hắn sẽ tiếp. Dù sao số lá trà trong không gian kia khi thu hoạch hắn còn phải làm phiền cụ Tống xào nữa.  

“Hắc hắc, anh cũng chơi Animal crossing à?” Nở một nụ cười, Tống Minh đi theo Cổ Dục vào phòng khách. Khi vừa tới thì cô đã thấy cái máy chơi game cầm tay PSP đang nằm trên ghế salon, cho nên tò mò hỏi. Nhìn dáng vẻ thành thục của cô nàng chắc hẳn là cũng có chơi rồi.  

“Đúng vậy! Nhưng mà vận may cực kì tệ đây này.” Cổ Dục ngồi bên cạnh cái bàn nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ nói.  

“Tôi may mắn câu được Cá mặt trăng đó nha, khi nào trở về thì thêm bạn nhé.” Nghe lời nói chán nản của Cổ Dục, Tống Minh cười tủm tỉm nói.  

“Không thêm! Còn Cá mặt trăng à! Cô tin hay không tôi mang ra cho cô xem một con còn sống sờ sờ luôn.” Liếc Tống Minh một cái, Cổ Dục cong môi lên mang vẻ xem thường nói.  

“Có sao? Tôi nhớ là lúc trước có nhìn qua bể cá nhà anh, quả thật có rất nhiều cá lớn nhưng hình như là không có loại Cá mặt trăng này. Vậy cá này ăn có ngon không?” Nghe Cổ Dục nói có thể mang Cá mặt trăng ra cho coi thì Tống Minh rất hứng thú, tò mò hỏi lại Cổ Dục.  

“Cô hỏi ăn ngon không à? Ăn cũng tạm được nhưng không đáng để thử đâu” Nhớ lại một chút tư liệu về Cá mặt trăng, Cổ Dục có chút rầu rĩ nói.  

Cá biển có một nguyên lý phổ biến, đó là cá càng xấu thì thịt của nó ăn càng ngon. Ví dụ như cá mặt quỷ hay cá mú, hình dáng bọn chúng đều rất xấu xí nhưng mà thịt của bọn chúng thì lại vô cùng dễ ăn.  

Mà loài Cá mặt trăng này, hình dạng của nó khá đẹp nên có lẽ…là không thể ăn được.  

Cá mặt trăng chín mươi phần trăm cơ thể nó được cấu tạo bởi một lớp da thật dày cùng với xương, mà cái này thì không thể ăn. Chỉ còn lại khoảng mười phần trăm là thịt có thể ăn được, nhưng có cần thiết phải ăn không? Vì ăn như vậy rất phiền phức lại còn không được thoải mái.  

Hắn từng nghe ở Đài Loan có một món ăn nổi tiếng gọi là súp Diệu Long. Về sau giả sử có thể câu được nó thì cũng có thể thử xem ăn được không, tuy nhiên Cổ Dục cảm thấy tốt nhất không nên thử làm gì, bởi vì không cần thiết…  

“Như vậy à? Được rồi! Tôi tin câu nói của anh là con vật có hình dạng càng xấu thì ăn càng ngon.” Nghe Cổ Dục nói về Cá mặt trăng Tống Minh cũng cười gật đầu.  

“Được rồi! Tôi nói chút việc chính nhé. Hôm nay tôi tới đây chủ yếu là để thông báo cho anh một chút về việc ngày mai. Chiều tối nay bạn của ông nội tôi sẽ tới, cùng tới còn có một người nữa đó là bạn thân của tôi, cũng chính là cháu gái của người kia. Ngoài ra còn có thể tới thêm một người nữa. Do đó, ngày mai chúng tôi mới đến đây, hôm nay tôi tới trước để đưa cho anh…”  

“Tuyệt đối đừng bàn chuyện tiền bạc với tôi nha.” Nhìn kiểu cách nói chuyện của Tống Minh, Cổ Dục lập tức cắt đứt lời nói của cô ấy, sau đó bày vẻ mặt nghiêm túc nói.