*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe được lời nói của Cổ Dục, lời tính nói ra của Tống Minh cứ thế nghẹn lại không nói được. Với EQ cực cao của Tống Minh thì tất nhiên cô ấy dễ dàng nhận ra trong lời nói của Cổ Dục là có ý nghĩa gì.  

Hắn coi cụ Tống và Tống Minh đều là bạn bè của mình, cho nên hắn mới cho phép hai người mang khách của hai người tới ăn cơm. Giả sử mấy người muốn đi ra ngoài ăn thì có lẽ Cổ Dục sẽ lấy tiền nhưng chắc chắn hắn sẽ không đi ăn. Còn hiện tại đây là tới nhà hắn ăn vậy thì không cần nói vấn đề tiền bạc với hắn.  

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cổ Dục, Tống Minh gật đầu cười.  

Không thể không nói, càng lúc cô ấy càng cảm thấy Cổ Dục đúng là một người tuyệt vời.  

Tin tức Cổ Dục là triệu phú thì cô đương nhiên biết. Thật ra khi biết được Cổ Dục và Hứa Cẩm có làm ăn qua lại với nhau thì cô đã có cảm giác này rồi.  

Tuy nhiên nàng sẽ không vì Cổ Dục là người có tiền mà phát sinh thêm bất kỳ chuyện gì. Bởi vì tài sản của cô còn nhiều hơn Cổ Dục gấp nhiều lần…  

À! Nếu như không tính bức tượng Phật bằng vàng kia, vào tình huống này thì quả thật là tài sản của cô  gấp hắn nhiều lần là đúng.  

Cái chân chính k1ch thích sự hiếu kỳ của cô ở Cổ Dục chính là tính cách và năng lực của hắn.  

“Ông nội! Cháu đi đón người về rồi đây.”  m thanh của Tống Minh vang lên. Sau đó là ba bóng người đi theo phía sau cô ấy vào trong căn biệt thự Tống Gia.  

“Mọi người đến rồi à.” Nhìn thấy mấy người Tống Minh trở về, cụ Tống lúc này đang loay hoay với đám hoa cỏ lập tức buông tay, khuôn mặt nhiệt tình nói.  

Lúc này sau lưng Tống Mính có tổng cộng ba người.  

Đầu tiên là một ông lão hơn 80 tuổi so với cụ Tống chắc còn già hơn. Hơn nữa nhìn có vẻ sức khỏe của ông lão này cũng không còn quá tốt. Ông lão không những đang chống gậy mà bên cạnh còn phải có một cô gái dìu ông.  

Nếu như Cổ Dục có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra ngay, cô gái này không phải ai khác chính là cô gái mua món đồ sứ trắng xanh thời nhà Minh của Cổ Dục tên là Tiết Thanh Huyến.  

Vậy ông lão mà cô đang dìu không cần nói cũng biết chính là ông cụ Tiết.  

Đi bên cạnh hai người này còn có một người đàn ông trung niên nữa.  

“Lần này đến quấy rầy ông rồi cụ Tống.” Nhìn thấy người ra đón là Tống An Dân, người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi cung kính cúi đầu chào, sau đó khách khí nói.  

“Ài! Không có gì là quấy rầy cả. Nào tới đây, vào trong rồi nói.” Nghe lời nói của người đàn ông trung niên, cụ Tống khoát tay sau đó nở nụ cười nhiệt tình nói.  

“Chúng ta vào trước đã!” Nghe cụ Tống mời vào, cụ Tiết cũng cười một cái sau đó nhấc chân bước vào trong, tiếp theo là cô gái cùng người đàn ông trung niên mới bước đi theo ông cụ. Cả ba người cùng đánh giá một lượt về căn biệt thự khá lớn của cụ Tống.  

Khi mọi người đang xem xét xung quanh thì cụ Tống đã kéo Tống Minh lại hỏi chuyện.  

“Phía bên Cổ Dục cháu đi nói chuyện sao rồi?” Nhìn ba người khách của mình, ông cụ Tống có chút lo lắng. Ban đầu chỉ là muốn chiêu đãi người bạn cũ này thôi, kết quả giờ lại thành ba người nên ông cụ Tống có chút lo lắng.  

“Cháu đã nói chuyện này với Cổ Dục rồi. Cháu tính đưa anh ta tiền nhưng anh ta không chịu lấy.” Nhìn qua cụ Tống, Tống Mính nhớ lại tình huống bên Cổ Dục sau đó nhỏ giọng nói.  

“Ừm! Ông biết chắc chắn với tính cách của cậu ta thì cậu ta sẽ không lấy tiền. Đúng rồi, cháu tính khi nào đi?” Nghe thấy Cổ Dục không những đồng ý mà còn không lấy tiền, cụ Tống ngẩng cao đầu mặt đắc ý nói. Giống kiểu ông đang tự hào vì mình không có nhìn lầm người.  

“Sáng mai ạ, à…” Nghe cụ Tống hỏi, Tống Minh theo bản năng trả lời lại, tuy nhiên sau khi nói xong cô lại im ngay lập tức bởi vì cô ấy nhìn thấy sắc mặc không tốt của ông nội cô.  

Không cần nói cũng biết là ông nội cô đang ghen tị.  

Ông cụ Tống này vậy mà lại ghen tị với cháu gái của mình.  

Nhìn thấy sắc mặt của ông nội, Tống Minh nở nụ cười sau đó nhanh chóng rời đi. Cô nhớ lại bữa ăn lúc trưa với món tôm chiên hồ điệp, bào ngư xào… cô không nhịn được mà nuốt nước miếng của mình. Dù sao cũng được ăn ngon rồi nên cô nhanh chóng bỏ chạy trước khi ông nội nổi giận.  

“Thanh Huyến! Thầy Tiết tôi đưa mọi người đi chọn phòng nha.” Vui vẻ đi tới bên cạnh Tiết Thanh Huyến, Tống Mính cười nói một câu. Sau đó dẫn ba người lên lầu hai để lại cụ Tống đang đứng buồn bực một mình. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một lúc thì ông ta lại đột nhiên cười.  

“Ài! Cháu gái lớn không giữ được.” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu sau đó vừa cười vừa đi lên lầu. Thật ra đối với việc Tống Minh đến nhà Cổ Dục ăn chực cũng không có gì là không tốt, mà ngược lại có khi là một chuyện tốt nữa.  

Ông ta đối với đứa cháu gái Tống Mính này cực kỳ hài lòng.  

Cô gái này thông minh, rộng rãi, tính cách tốt, xinh đẹp mà bản thân còn có kỷ luật. Phải nói là có bao nhiêu điểm tốt đều đặt hết trên cô gái này, có thể dùng một từ là hoàn mỹ để hình dung.  

Nhưng cũng chính vì cô quá hoàn mỹ nên để có thể kiếm một người đàn ông sánh bước cùng cô thật sự rất khó.