Chương 416: Danh tiếng của Cổ Dục  

             Nghe nói vài ngày trước có người đi vào nhà hắn trộm cá, kết quả là bị hắn bắt lại đánh ba ngày ba đêm (????, Có phải ông chú này đã nghe mấy câu chuyện thêm mắm dặm muối vào hay không?) Có bốn người thì có ba người bị đánh thành đứa đần, người còn lại bị đánh đến nỗi sắp ngủm. Đã vậy bọn họ còn bị cảnh sát bắt đi nhận hình phạt.  

             Kinh khủng!  

             Cái gì gọi là đáng sợ, chính là đây chứ đâu!  

             Người khác không dám đánh người, hắn thì dám đánh!  

             Người khác không dám nuôi hổ, hắn dám nuôi!  

             Người khác không dám gây sự, hắn dám gây sự!  

             Một người hết lần này đến lần khác kiêu ngạo như vậy lại được nhà nước đặc cách ưu ái như vậy, có thể nói là bá chủ một phương!   

             Mà đã là người phụ nữ của hắn, Tiền Đại Phú vậy mà cũng dám động đến!  

             Bây giờ ông ta cảm giác như cả nhà ông ta đã bước một chân vào quan tài rồi, hơn nữa đất đã chôn tới cổ rồi. Đã vậy ông ta còn xuất hiện ảo giác thấy trước cửa có bảy anh da đen mặc lễ phục đang lắc lư theo nhạc nền huyền thoại kia. (COFFIN DANCE)  

             "Loong coong…" Mắt tối sầm lại, ông chủ Tiền trực tiếp quỳ trước mặt Lý Vân Vân, làm cho cô bị giật mình. Kỳ thực cô nói tên Cổ Dục ra chỉ là muốn cho người khác biết là cô đã có bạn trai rồi mà thôi, cô thậm chí còn không có xác định quan hệ với Cổ Dục đâu.  

             Nhưng mà việc mà ông chủ Tiền nghĩ gì, cô cũng không biết được nha.  

             Trong mắt cô, Cổ Dục là một người rất tử tế, cả ngày đều vui tươi hớn hở. Hơn nữa còn có chút lười biếng, thế nhưng hắn là một người đàn ông rất đáng tin cậy. Cô nói ra tên hắn cũng chỉ muốn lợi dụng tài sản của Cổ Dục, còn có mối quan hệ của hắn với Hứa Cẩm, Khổng Hạo Văn để dọa ông chủ Tiền một chút mà thôi.  

             Nhưng mà sao ông ta lại quỳ xuống như vậy? Cái tình huống gì thế này?  

             "Cô Lý… Lý tiểu thư, tôi cảm thấy hình như giữa chúng ta có chút hiểu lầm…" Nhìn thấy Lý Vân Vân, ông chủ Tiền sắp khóc đến nơi rồi nhưng ông ta vẫn cố gắng nở nụ cười, lúng túng nói.  

             "Ông chủ Tiền, ông làm sao vậy?" Lúc này chồng của dì hai Lý Vân Vân bên kia mới phản ứng lại lập tức chạy tới chỗ ông ta. Hắn ta muốn đỡ ông chủ Tiền đứng dậy, mà bây giờ ông chủ Tiền nào dám đứng lên. Ông ta vẫn như cũ sợ hãi nhìn Lý Vân Vân.  

             "Ông chủ Tiền à, ông đứng dậy trước rồi nói sau." Nhìn thấy dáng vẻ của ông chủ Tiền, cha của Lý Vân Vân có chút ngây người ra, sau đó cũng đi tới gia nhập đội ngũ nâng ông ta dậy.  

             Nhìn thấy cha của Lý Vân Vân cũng đến nói, lúc này ông chủ Tiền mới rầu rĩ đứng dậy. Dù sao cũng là cha của Lý Vân Vân, ông ta phải nể mặt mới được.  

             Có điều ánh mắt của ông ta vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Lý Vân Vân. Ông ta sống hay chết đều phụ thuộc vào lời nói của vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành này.  

             Nhưng mà lúc này thực ra Lý Vân Vân cũng có chút hoảng, bởi vì cô không biết tiếp theo nên nói gì đây. Lúc nãy vì cô tức giận nên mới lỡ lời, bây giờ không biết phải nói cái gì đây?  

             "Ông chủ Tiền, ông đừng nghe nó nói bậy nha. Con bé này làm gì quen biết với nhân vật lợi hại gì chứ. Nó chỉ là một đứa con gái quê mùa mà thôi." Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của ông chủ Tiền, lúc này dì hai của Lý Vân Vân cũng đi tới, lộ ra vẻ mặt ghen ghét nhìn Lý Vân Vân rồi nói.  

             Nghe thấy vậy, ông chủ Tiền vốn là đang hoảng sợ, lúc này trong lòng cảm thấy có chút lạc quan hơn. Con người chính là như vậy, khi một người đang cảm thấy tuyệt vọng thì chỉ biết cầu mong sao kỳ tích xuất hiện. Hiện tại ông ta chính là người như thế.  

             Bây giờ ông ta chỉ hy vọng là Lý Vân Vân cáo mượn oai hùm, hoặc là người tên Cổ Dục mà cô nói không phải là Cổ Dục mà ông ta biết.  

             Nhìn thấy ánh mắt của những người này, Lý Vân Vân thở dài. Xem ra hôm nay cô phải làm phiền tới Cổ Dục rồi. Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Cổ Dục.  

             Lúc này Cổ Dục đang ở trong nhà chơi game.  

             Cách chơi game của Cổ Dục so với người bình thường không giống nhau lắm. Thực ra Cổ Dục luôn tin tưởng vào một câu nói, hắn là đang chơi game chứ không phải là bị game chơi đùa. Cho nên nếu như người khác cho đối phương ăn hành nhiều như vậy, có lẽ cảm giác lúc này đã chán rồi, dù sao thì vô địch chính là quá tịch mịch đó nha.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!