“Thư Nhân, bà có phải với chú Dục, có phải không...... Đấy đấy? Bà hiểu chưa!”

“Đừng nói linh tinh. Chú ấy hơn tôi cả một bậc đấy.” Nhìn tin nhắn của Lữ Thi Văn gửi tới, lúc này Phùng Thư Nhân đang nghỉ ngơi trong nhà không khỏi hồi âm lại.

“Sợ gì. Bà vốn gọi chú ấy là chú, nhưng thực ra làm gì có họ. Họ của hai người không giống nhau mà. Nếu bà do dự thì giới thiệu chú ấy cho bọn tôi đi!” Nhìn thấy chủ đề bàn tán là về Cổ Dục, Đan Đình Đình cũng nhập cuộc.

“Thế nào. Mấy bà kết chú ấy rồi sao?”

“Cao to đẹp trai, dáng người đẹp. Hơn nữa còn rất mạnh mẽ, tạo cho người ta một cảm giác an toàn. Trong nhà có tiền, tính tình còn rất tốt. Chủ yếu là chú ấy làm thức ăn ngon quá. Không được rồi, đừng nhắc tới cái này nữa. Cứ hễ tưởng tượng là tui không thể chịu nổi nữa rồi!”

“Đúng đó. Người đàn ông tốt như vậy, hơn nữa gần nhà mà còn không chịu thì để bọn tôi húp cho!”


Nhìn hai cô bạn không chút khách khí nào trong nhóm chat, Phùng Thư Nhân không khỏi khinh thường mà khịt mũi. Nhưng sau khi thấy họ nói như vậy, Phùng Thư Nhân lại rơi vào trầm tư

Nói thật ra, Cổ Dục là một người rất ưu tú. Mặc dù lớn hơn mình tận 8, 9 tuổi. Nhưng chú ấy đúng là một người không có gì để chê được.

Khuôn mặt đẹp trai, dáng người cân đối, sức mạnh vô địch. Tuy có rất nhiều tiền nhưng không hề hợm hĩnh. Mặc dù là người thành phố nhưng lại không tỏ vẻ bề trên với cô, chỉ nói chuyện một cách bình thường. Ngay cả hai đứa nhóc như Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng bình đẳng trước mặt chú ấy. Tất cả điều đó đều được Phùng Thư Nhân thấy rõ.

Trước đó, cô bé không nghĩ rằng mình lại có cảm giác này. Nhưng nếu như thực sự thành đôi với chú ấy, có lẽ là một lựa chọn không tệ......

“Hắt xì...... Cái gì vậy? Mình bị cảm sao? Không thể nào, ngày nào mình cũng uống nước giếng, cơ thể bị cảm lạnh làm sao được?” Mà vào lúc này, Cổ Dục đang nghiên cứu xem tối nay ăn gì thì đột nhiên hắt xì một cái. Hắn xoa xoa mũi rồi nghi ngờ nói......

“Chà? Đám rau này đã dài như vậy rồi sao? Có cả rau Chân Vịt, rau Cần Tây. Chẹp chẹp, hiệu quả của nước giếng này ghê thật đấy!”

Bình thường, sau khi Cổ Dục câu cá ở sân sau xong thì hắn sẽ về tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, sau khi hắn tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi chán rồi thì hắn lại mò ra công trường. Thế nào hắn lại đi lượn một vòng về đúng chỗ vườn rau đằng sau nhà. Thế là hắn chuẩn bị vào xem.

Ở thời đại này, có tiền là có thể hô mưa gọi gió. Được Cổ Dục treo thưởng, tốc độ của đội xây dựng Cổ Tuấn Tài phải nói là cực kỳ nhanh.

Bây giờ đã qua khoảng 1 tuần, tất cả phần ngoài trên cơ bản đều đã hoàn thiện. Cột đã xong, tường cũng xong, ao cá bên trong cũng đã đào xong. Phần nóc hôm nay cũng đã chuẩn bị xây dựng. Chỉ chờ ngày đẹp để cất nóc nữa thôi. Sau đó, nối bức tường của ao cá với bức tường ở vườn sau nhà Cổ Dục. Rồi làm gỗ chống mục nữa là ok.


Cổ Dục rất hài lòng với tiến độ của công trình.

Quay trở về hiện tại, đúng lúc này hắn thấy được con chim Đa Đa đang xòe cánh quặp lấy một con Châu Chấu to oạch. Lúc này Cổ Dục mới để ý, dường như bọn chúng đã khá quen thuộc với nơi này rồi......

Khiến người khác chú ý là vườn rau nhà hắn.

Nếu như trồng rau Hẹ theo gốc thì nó mọc rất nhanh, tầm nửa tháng là có thể lớn rồi. Nhưng nếu trồng rau Hẹ bằng hạt mà nói, thì khoảng nửa tháng nó mới bắt đầu mọc mầm. Cổ Dục cũng đã tính tới đống rau Hẹ của mình như vậy rồi. Nhưng hắn mới chỉ trồng có 20 ngày mà nó đã lớn to như thế này rồi đó? Tốc độ này thật quá khủng khiếp đi mà.

“Nếu chưa lớn hẳn cũng được. Vẫn có thể cắt ngọn để ăn. Ngọn của rau là phần ngon nhất.” Nhìn đống rau này, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười. Phải biết, đống rau này được hắn tưới bằng nước giếng. Rau vốn đã ngon rồi, lại được tưới thêm nước giếng nữa. Cổ Dục thật là không liên tưởng được mùi vị của nó.

“Gâu gâu......” Khi Cổ Dục vui vẻ chuẩn bị dùng dao cắt đống rau Hẹ này thì Vua Núi từ đâu sán lại, nhổ ra từ trong mồm một quả trứng gà màu xanh lục.

Thấy quả trứng này, biểu hiện đầu tiên của Cổ Dục là sững sờ rồi nở một nụ cười.


“Gà Hắc Phong cuối cùng cũng đẻ trứng. Thật tốt quá!” Liếc nhìn nó một cái, Cổ Dục cũng cầm quả trứng lên. Trước đây khi hắn mua gà Hắc Phong này thì chỉ có một con gà trống, còn lại đều là gà mái. Cổ Dục cũng suy nghĩ về việc làm sao để cho chúng nó sinh nở. Hiện tại hắn thấy quả trứng gà này chưa có trống (+). Mặc dù chưa từng nuôi gà, nhưng bằng kỹ năng siêu đầu bếp cho anh ta biết cách để phân biệt một quả trứng gà đã có trống hay chưa.

(+)Trứng gà chưa có trống: con gà có thể đẻ trứng liên tục mặc cho có con gà trống nào giao phối hay không. Trứng gà khi không được con đực thụ tinh sẽ không có khả năng nở ra gà con và ngược lại. Cách để phân biệt trứng gà có trống hay không là đem toàn bộ số trứng đã qua 5 ngày ấp vào trong chỗ tối, rồi dùng đèn pin hoặc đèn vàng soi trực tiếp vào quả trứng gà. Quả nào ở chính giữa có tia máu đỏ là trứng đã được thụ tinh và ngược lại.

Đi tới chỗ bóng râm, Cổ Dục móc ra một chiếc bật lửa. Cổ Dục không hút thuốc, nhưng hắn chuẩn bị cái bật lửa này là để lên núi. Nhưng hôm qua hắn đi ra bờ sông câu cá. Vì là cần câu mới nên hắn phải mang theo bật lửa để thui đứt đống dây dợ cố định chiếc cần. Cho nên hắn cứ đút tọt vào túi mà không mang ra, hiện tại tiện thì dùng luôn.

Bật lửa lên, hắn bắt đầu quan sát bên trong quả trứng. Phát hiện thấy ở bên trong không có tia máu nào, hắn biết quả trứng này sẽ không nở ra gà con, cho nên có thể ăn.

“Cẩn thận một chút, đừng để rớt trứng xuống đất. Tốt nhất là nên tìm xem nơi đám này đẻ trứng ở đâu.” Vuốt vuốt cái đầu to bự của Vua Núi, Cổ Dục cười rồi đứng lên. Tiếp đó, hắn cũng bắt đầu đi tìm.