Cái này không tìm thì đâu ai biết được. Khi tìm được thì lại bất ngờ.

Mấy con gà Hắc Phong này bình thường đều uống nước giếng và ăn côn trùng ở trong vườn nhà Cổ Dục, cho nên chúng đã sớm đẻ trứng ở trong chuồng thôi. Trước đó Cổ Dục cũng chẳng đi tìm, mà Vua Núi thì toàn bị nhốt trong cũi, nào đâu biết trứng gà là cái thể loại gì. Cho nên một người một chó cũng chẳng biết tụi gà kia đẻ từ bao giờ. Nếu hôm nay mà không có Vua Núi ngậm trứng đến cho hắn xem thì hắn cũng chẳng biết đâu.

Mà bây giờ khi tìm được rồi thì….. Rất tốt. Hắn tìm được khoảng 30 quả trứng.

Trong đó có khoảng 10 quả là đã có trống. Những quả trứng này Cổ Dục chỉ nhìn chứ không dám đụng vào. Dù gì thì sau này chúng sẽ đều là gà con, nên bây giờ không thể ăn được. Cổ Dục lấy hết đống còn lại đây. Hiện tại có cả trứng cả rau, trong đầu Cổ Dục bắt đầu liên tưởng tới những món ăn ngon.

Bánh rau Hẹ là một món ăn vặt tương đối phổ biến ở phương Bắc. Nó có lớp vỏ vàng ruộm giòn xốp, phần nhân bánh có Hẹ thơm ngon. Đúng là mỹ vị hiếm có.

Nhưng vấn đề chính là nhân của nó không bao gồm thịt. Mặc dù không phải là Cổ Dục không ăn chay, nhưng cứ món nào không có thịt là hắn mất hứng rồi.

Thế là hắn suy nghĩ một lúc. Nếu món bánh đó không có thịt thì hắn có thể làm sủi cảo.


Nhắc đến sủi cảo thì không cần nói nhiều. Như mọi người đã biết, hôm nay Cổ Dục sẽ làm món sủi cảo 3 vị.

Sủi cảo 3 vị có rất nhiều biến thể khác nhau và cách làm cũng khác nhau. Cách sử dụng của nhiều nơi cũng không giống nhau lắm.

Nhưng khi Cổ Dục còn nhỏ, sủi cảo 3 vị mà hắn đã sớm ăn thử gồm có tôm bóc vỏ, rau Hẹ, trứng gà. Nhưng giờ có thể tăng thêm nguyên liệu thành tôm bóc vỏ, rau Hẹ, thịt heo, trứng gà. Nhiều hơn chút nữa thì hắn có thể thêm vào Hải Sâm, nhồi thêm một chút nấm...... Nói chung, càng nghĩ Cổ Dục càng thấy đói. Như thế nào cũng được vậy!

“Cộc cộc cộc. Chú ơi, bọn cháu về rồi nè!” Đang lúc Cổ Dục quay trở về thực tại thì cổng nhà hắn lúc này bị gõ. Không cần phải nói cũng biết là Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi tới. Tối qua sau khi mấy cô bé về, Cổ Dục có nghe nói rằng vì kết quả ở trên trường của mấy cô bé không được tốt lắm, cho nên bị bắt ở nhà để làm bài tập.

Sáng sớm hôm nay là thời gian rảnh!

“Hả, tới đó à!” Cổ Dục lên tiếng rồi ra mở cổng cho lũ trẻ.

“Mấy đứa tới đúng lúc lắm. Mau vào giúp chú cắt rau Hẹ. Trưa nay chúng ta sẽ ăn sủi cảo!” Nhìn hai cô bé, Cổ Dục cũng cười nói.

“Yeah!” Nghe thấy lời của Cổ Dục, hai cô bé đều giơ tay lên hoan hô.

Sau đó, cả ba đều đi ra sân sau để cắt Hẹ. Không thể không nói, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi không quá hữu ích. Mặc dù biết rất nhiều thứ, nhưng cũng chỉ biết một nửa, đều là kiến thức nửa vời. Nhưng việc đồng áng như này lại rất lành nghề. Thậm chí là làm còn nhanh hơn cả Cổ Dục.

Sau khi cắt xong đống rau Hẹ, mấy nhóc ở lại thu dọn đống rau thì Cổ Dục đi lên tầng bắt mấy con tôm Sú rồi mang đi lột vỏ, tách chỉ. Rồi hắn lại lấy một miếng thịt heo băm ra làm nhân bánh. Rồi lại đem đống nấm trước đó đi hái ra ngâm rồi băm nhỏ.

Lúc này, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng đem rau Hẹ tới. Sau khi xắt nhỏ là có thể bắt đầu nhồi nhân b ánh.

Nhân bánh phải chuẩn bị rất kĩ rồi mới nhồi. Bởi vì sủi cảo không yêu cầu phải dùng bột lên men nên làm nó vô cùng nhanh chóng. Dưới sự trợ giúp của hai đứa nhỏ, sủi cảo rất nhanh đã làm xong.


Cũng là trưa rồi, Cổ Dục bắt đầu đun nước để nấu sủi cảo.

Nhìn đống sủi cảo vẫn còn giữ nguyên hình dáng được trụng trong nước sôi, cảm giác thật là bay bổng.

Sau khi đã nấu sủi cảo với nước giếng xong, đặt sủi cảo lên bàn, ba người chưa kịp cầm đũa lên ăn thì đột nhiên có tiếng động từ ngoài cửa, kèm theo tiếng cười oang oang của Khổng Hạo Văn......

“Ha ha ha ha. Tôi đã nói rồi mà, đến vào giờ này là vừa đúng lúc nhà cậu ấy làm đồ ăn ngon. Tôi không khách sáo nữa đâu!”

Khi Cổ Dục vừa mở cửa, Khổng Hạo Văn vui vẻ vọt vào. Sau khi chào hỏi Cổ Dục một tiếng thì liền phóng vào bên trong bếp cầm bát đũa rồi ngồi vào bàn ăn.

So với anh ta, Hứa Cẩm lại khách sáo hơn nhiều. Đầu tiên lão chủ động chào hỏi Cổ Dục một câu.

“Chào ngài Cổ. Làm phiền cậu rồi.”

“Không sao cả. Hai người đến đúng lúc lắm, vào ăn cơm cùng nhé!” Thấy hai người này, Cổ Dục cười một chút rồi chủ động mời Hứa Cẩm vào ăn.

Có thêm hai người, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng không sợ sệt. Lúc này, hai cô nhóc đang ăn thi với Khổng Hạo Văn. Nhìn thấy cảnh này, Cổ Dục rất là vui vẻ.


Sủi cảo do Cổ Dục làm có vị như thế nào nhể? Thật sự rất khó hình dung.

Lúc mới ăn sẽ có cảm giác rất ngon, vô cùng ngon. Càng ăn...... Lại càng ghiền. Thật sự cậu ta nấu rất ngon.

Nguyên liệu tốt nhất cộng với tài nấu ăn tốt nhất đương nhiên sẽ nấu ra món ăn tốt nhất. Chỉ là Cổ Dục lười qua châu Âu thi đấu. Nếu không, hắn tự tin rằng sẽ chẳng có ai có thể địch lại mình.

Nhưng bởi vì hắn nấu quá ngon, cho nên chỗ thức ăn thừa ra được Cổ Dục chuẩn bị cho cả Vua Núi và Bạo Quân đều bị hai lão mới tới xử lý sạch sẽ.

Cho nên sau khi bọn họ ăn xong, Cổ Dục lại phải đi nấu thêm cho Vua Núi và Bạo Quân ăn nữa.

Trong khi Cổ Dục nấu cơm bên trong nhà bếp, ở bên ngoài, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi chạy lăng xăng khắp lầu trên lầu dưới. Thỉnh thoảng cả hai còn ra ngoài sân xem mấy con gà Hắc Phong và chim Đa Đa, lùa đám Ngỗng Sư Tử chạy té khói. Khi thì lại lên trên lầu ngắm nhìn đống cá Huyết Long và cá Đù Vàng. Chán rồi thì lại tìm Bạo Quân và Vua Núi để chơi.

Bạo Quân còn thỉnh thoảng đùa nghịch với mấy cô bé một lúc chứ còn về phần Vua Núi, ngoại trừ chủ nhân thì nó còn vẫy đuôi ra, còn không nó sẽ không phục tùng bất cứ một loài sinh vật nhỏ bé nào cả.