Đúng là một đám bảo vệ ồn ào, vì muốn chứng minh thực lực của mình mà thậm chí còn có mấy người đã cởi áo khoe bắp tay rắn chắc, cơ thể đầy cơ bắp nhấp nhô khủng bố.

"Không tệ".

Diệp Khánh Ngôn không có hứng thú ở đây lãng phí thời gian, sự thật đã cho thấy khi đối mặt với những người này thì cái tên Trần Bát Hoang kia thậm chí còn không dám nói một lời, nghĩ vậy nên cô ấy chỉ nói cho qua chuyện: "Ở đây đúng là có rất nhiều người có năng lực, được rồi, tôi sẽ gọi cho ông sau, lúc đó ông lại giới thiệu cho tôi thêm vài người tốt".

Diệp Khánh Ngôn nói xong liền xoay người rời đi.

"Đợi đã".

Ngay khi cô ấy xoay người thì đã nghe thấy một giọng nói truyền đến.

Trần Đức chen ra khỏi đám đông.

Khó khăn lắm mới có người chịu tới tìm anh, anh tất nhiên sẽ không để cho người đó rời đi.

“Sao?”, Diệp Khánh Ngôn bất ngờ quay lại nhìn anh.

"Không phải cô muốn tôi thể hiện bản thân sao? Bây giờ tôi sẽ thể hiện cho cô xem".

"Ồ? Thể hiện thế nào?", Diệp Khánh Ngôn nhẹ giọng nói.


Trần Đức nhấp một ngụm rượu rồi nhìn sang những vệ sĩ mà Hồng Minh đưa tới, anh nói:
"Thứ cho tôi nói thẳng, đám vệ sĩ ba mươi ngàn, năm mươi ngàn, tám mươi ngàn này...!đều là rác rưởi cả, chỉ giỏi hô hào khẩu hiệu thôi".

"Ai dám đánh với tôi một trận không?"
"Hay là tất cả đều muốn xông lên?"
Nói xong thì Trần Đức dường như có hơi khát cho nên lại uống thêm một ngụm rượu.

Không phải là gã này đã uống nhiều quá rồi đó chứ?
Diệp Khánh Ngôn khẽ cau mày, anh ta dám đắc tội cả chục người cùng một lúc, đây rõ ràng không phải là một cách thể hiện thông minh, xét về hình thể và khí lực thì rõ ràng Trần Bát Hoang không mạnh hơn những người kia, thậm chí còn có thể nói là khá yếu ớt.

Cô ấy đã từng gặp qua những vệ sĩ cao cấp có mức lương một trăm ngàn tệ một tháng, nhưng cũng chưa từng thấy có ai ăn nói lớn lối như người này.

"Ha ha".

Hồng Minh mỉm cười, hôm nay được gặp khách hàng lớn, ông ta còn đang lo không có cơ hội để cho người của mình thể hiện, nhưng bây giờ thì tốt rồi, tự nhiên lại có một bao cát sống tự vác xác đến.

"Ăn nói lớn lối lắm, được rồi, hôm nay chúng ta nhất định phải cho gã này biết thế nào mới là vệ sĩ thật sự.

Mọi người, ai muốn bước lên đánh gã này đầu tiên nào?"
"Tôi!"
Thạch Bình đã muốn thể hiện bản thân từ lâu, Hồng Minh chưa kịp nói xong thì anh ta đã lập tức đứng lên.

Anh ta cởi áo ngoài, để lộ ra cánh tay đầy cơ bắp và cơ ngực giật giật nói: "Nhóc con, dám nói chúng tôi là đồ rác rưởi, cậu cũng gan lắm".

"Nói nhiều quá, ra tay đi", Trần Đức cất chai rượu vào rồi nói.

"Tôi cho cậu uống!"
Thạch Bình to con không hề nhiều lời, anh ta ngay lập tức giáng xuống đầu của Trần Đức một cú đấm, cú đấm này rất uy lực, nếu đánh trúng thì e rằng sẽ khó chịu.

Nhanh như chớp, Trần Đức nghiêng người sang một bên, nắm đấm của Thạch Bình sượt qua mặt của anh, cùng lúc đó, bàn tay cầm chai rượu lúc nãy cũng đã giáng một quyền vào khuỷu tay của Thạch Bình.

Ngay lập tức Thạch Bình cảm thấy một cơn tê dại lan tràn khắp cánh tay, khiến cho cánh tay đó hoàn toàn không thể dùng sức được nữa.

Không đợi Thạch Bình đứng vững thì Trần Đức đã đá một cước vào bụng của anh ta, tuy anh không dùng nhiều lực nhưng vẫn khiến cho Thạch Bình đau đớn kinh khủng, anh ta lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt ngồi thụp xuống, không còn sức chiến đấu.

"Hay lắm!"
Có rất nhiều người vây quanh xem trận đấu hấp dẫn, thậm chí còn có người hò hét cổ vũ.

Động tác của Trần Đức hết sức thuần thục và gọn gàng, hai lần ra tay đều nhanh và đẹp như diễn viên phim võ thuật, khiến cho mọi người đều phấn khích.

Vệ sĩ giá ba mươi ngàn đã bị giải quyết nhanh gọn chỉ trong hai chiêu!

"Đây là vệ sĩ giá ba mươi ngàn sao? Hừm, không tốt lắm, tôi cảm thấy một mình tôi có thể đánh gục cả mười người như thế này", Trần Đức nói rồi uống thêm một ngụm rượu, cảm thấy toàn thân khoan khoái không thôi.

Đời này của anh có hai sở thích lớn, đó chính là rượu và người đẹp, tiền bạc quyền lực gì đó không có cũng không sao, nhưng người đẹp và rượu ngon thì nhất định phải có.

Hồng Minh đen mặt lại vì xấu hổ, ông ta vốn muốn thể hiện sự uy tín của công ty, không ngờ vệ sĩ của công ty mình lại bị giải quyết chỉ trong hai chiêu, ông ta nhất quyết không phục nói: "Còn có ai muốn thử không?"
"Người này thật sự có tài, để tôi thử xem", một vệ sĩ giá tám mươi ngàn đứng ra, người ngày cũng có thân thể hết sức cường tráng, thần thái cực kỳ tự tin, nhìn cước bộ thì xem ra chính là con nhà võ.

Anh ta quả thật là con nhà võ, đai đen tam đẳng karate, sức chiến đấu mạnh gấp năm lần Thạch Bình, một mình anh ta có thể đánh với cả năm ba chục người bình thường.

Các đòn đá, đấm, vật, giữ, đầu, khóa, trảo, vặn,...!anh ta đều có thể thực hiện hết sức thuần thục.

“Tôi là Giang Sơn!”, người vừa bước ra báo tên xong thì ngay lập tức xuất chiêu.

Cao thủ ra tay vừa nhìn là biết, tứ chi của anh ta phối hợp hết sức đơn giản mà huyền diệu, tung ra một quyền đấm thẳng nhưng hiểm hóc, Trần Đức chắc chắn không có cách nào né được một quyền này.

Hơn nữa Giang Sơn cũng không hề để lộ ra sơ hở như Thạch Bình.

"Ực ực..."
Trần Đức lại uống rượu, uống rất hăng máu, rồi ngay sau đó anh cũng tung ra một quyền đối kháng.

Một quyền này của anh hiểm hóc vô cùng.

Tư thế tung quyền quái dị của Trần Đức chẳng những khiến cho anh có thể né được đòn tấn công của Giang Sơn mà còn thuận thế đẩy nắm đấm cực rắn chắc của anh trúng vào cằm của Giang Sơn.

"Bang!"
Giang Sơn ngay lập tức kêu lên thảm thiết, đầu anh ta trở nên choáng váng, hai chân thì loạng choạng như muốn ngã, đai đen tam đẳng gì cũng không thể đứng vững nổi vào lúc này, cuối cùng đành phải ngã ngồi xuống đất.

"Tám mươi ngàn? Chẳng hơn gì người lúc nãy".


Trần Đức nhàn nhạt nói.

"Quái, ghê gớm vậy!"
"Sao anh ta làm được như vậy?"
Đám người đứng xem đều trợn tròn mắt, bất luận là Thạch Bình hay là Giang Sơn thì vóc dáng trông cũng đều mạnh mẽ hơn Trần Đức rất nhiều, bọn họ lại còn lớn tuổi hơn, đang ở độ tuổi sung sức nhất nữa.

Tuy nhiên, hai người bọn họ đều đã bại dưới tay của Trần Đức, thậm chí còn không có cơ hội đánh trả.

Bây giờ dù là người bình thường thì cũng có thể nhìn ra được sự lợi hại của Trần Đức.

Người bình thường xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem trình độ, đám vệ sĩ do Hồng Minh mang theo đều ngẩn ra, trong số bọn họ thì Giang Sơn đã là mạnh nhất rồi, thế mà vẫn bại trong tay của gã kia chỉ trong một chiêu.

Điều đó có nghĩa là gì?
Điều đó có nghĩa là trong số những người còn lại không có ai có thể làm đối thủ của Trần Bát Hoang được nữa!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ đến độ không nói nên lời, sắc mặt của Hồng Minh đỏ bừng, ông ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa rồi chính ông ta còn nói rằng Trần Bát Hoang chỉ là rác rưởi ven đường.

Bây giờ xem ra nếu như Trần Bát Hoang là rác rưởi thì chẳng phải bọn họ còn tệ hơn cả rác rưởi sao?
Dù xấu hổ nhưng ông ta vẫn phải quay lại nói: "Còn có ai dám khiêu chiến anh bạn này không?"
Lời nói của ông ta lúc này rõ ràng là đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc đầu.

.