Hồng Minh trầm giọng nói nhưng đám vệ sĩ lần lượt im lặng, không ai dám lên tiếng, đám người lúc nãy nói có thể đánh gục mười người giống như Trần Đức thì đã sớm thừa dịp người khác không chú ý mà lặng lẽ chui ra đằng sau đứng khép nép.

Sau một hồi lâu không có ai lên tiếng nữa thì Trần Đức mới nhìn người đẹp bên cạnh nói: "Cô thấy sao, giá của tôi là năm mươi ngàn có phải rất rẻ không?"
"Cũng không tệ lắm".

Diệp Khánh Ngôn tỏ ra rất bình thản, cô ấy không hề quan tâm đến mấy vệ sĩ ba mươi ngàn, năm mươi ngàn, tám mươi ngàn kia, bởi vì tuy rằng cô ấy là phụ nữ nhưng cô ấy vẫn hoàn toàn có thể đánh bại hai người Thạch Bình và Giang Sơn.

Thư ký của Tống Thiên Vũ không phải là một bình hoa dễ vỡ.

Cô ấy không chỉ có ngoại hình đẹp, học vấn cao mà còn có bản lĩnh và sức mạnh hơn đại đa số đàn ông.

Nếu không thì cô ấy cũng không có đủ tư cách làm thư ký của Tống Thiên Vũ, mà cũng sẽ không dám làm thư ký của ông ấy, dù sao thì với nhan sắc của cô ấy thì khi đi làm thư ký cho một sếp nam cũng rất khó để không khiến cho người ta nảy sinh lòng dạ xấu xa.

Cô ấy quay đầu lại nhìn về vị trí của Tống Thiên Vũ khẽ gật đầu một cái, sau đó mới nói với Trần Đức: "Anh đi cùng tôi".

Dứt lời, cô ấy liền quay người rời đi.

Trần Đức đi theo phía sau lưng cô ấy, chiêm ngưỡng bờ mông tròn trịa bắt mắt bên trong lớp váy ôm màu đen, vừa nhìn vừa tấm tắc trong lòng: mông to như vậy chắc chắn có thể sinh được một đứa con rất mập mạp trắng trẻo.

Diệp Khánh Ngôn đưa Trần Đức đến một phòng họp, Tống Thiên Vũ đang ngồi ở đầu phòng họp.

"Chủ tịch Tống, người đã đưa tới rồi, anh ta tên là Trần Bát Hoang", Diệp Khánh Ngôn nói, cô ấy không giới thiệu cái tên Trần Đức bởi vì nghe nó có vẻ hơi thường, không bằng cái tên Trần Bát Hoang, nghe có chút mạnh mẽ hơn.


Sau đó Diệp Khánh Ngôn lại giới thiệu với Trần Đức:
"Đây là chủ tịch của dược phẩm Thiên Vũ, Tống Thiên Vũ".

Dược phẩm Thiên Vũ?
Cái tên này đã khiến cho Trần Đức có chút ngạc nhiên, đây là một trong số những tập đoàn nổi danh nhất thành phố Tần, không ngờ hôm nay lại chính là vị chủ tịch này đi tìm vệ sĩ.

"Xin chào!"
Tống Thiên Vũ cũng đã nhìn thấy màn trình diễn của Trần Đức lúc nãy, ông ấy cho rằng khả năng của Trần Đức còn hơn thế nữa, ông ấy nói: "Bát Hoang, cho phép tôi gọi cậu như vậy, cậu đúng là một người trẻ triển vọng".

"Khách sáo quá".

Trần Đức nói: "Ông muốn tôi làm vệ sĩ cho ông đúng không? Không thành vấn đề, nhưng điều kiện của tôi đã được viết rõ ràng, hơn nữa tôi còn cần được ứng trước một năm tiền lương".

"Yên tâm, chúng tôi đã tìm tới cậu thì tất nhiên là có thể đáp ứng được điều kiện của cậu, chỉ có điều thật ra chúng tôi không tìm vệ sĩ, mà là tìm một vị hôn phu".

"Một vị hôn phu...!của ông á?", ánh mắt của Trần Đức bắt đầu trở nên cổ quái.

"Khụ...", Tống Thiên Vũ ho khan rồi nói tiếp: "Tất nhiên không phải, tôi tìm vị hôn phu cho con gái tôi, con bé hiện đang học ở học viện thương mại".

"Khánh Ngôn, nói cho cậu ta biết tình hình".

"Vâng".


Diệp Khánh Ngôn lấy trong cặp ra một ít tài liệu đưa cho Trần Đức, đồng thời giải thích: "Con gái của chủ tịch Tống, cô Tống Ngữ Yên, đang theo học tại học viện thương mại, ba tháng nữa sẽ tốt nghiệp.

Trong ba tháng này chúng tôi cần anh đóng vai vị hôn phu kiêm vệ sĩ của cô ấy, điều kiện tiên quyết là không được để cho cô ấy phát hiện ra sự thật này, anh phải đảm bảo khiến cho cô ấy nghĩ rằng anh thực sự là vị hôn phu của cô ấy".

Còn có loại yêu cầu này sao?
Trần Đức im lặng đợi Diệp Khánh Ngôn nói tiếp.

Đây là lần đầu tiên anh thấy có một người bố tìm cho con gái mình một vị hôn phu chưa từng gặp mặt trước đây.

"Gần đây tập đoàn dược phẩm gặp phải một số phiền phức, sự an toàn của con gái tổng giám đốc không ổn định, trong giai đoạn quan trọng này cần phải bảo vệ sự an toàn của cô ấy nhưng cô ấy lại không thích có vệ sĩ ở bên cạnh, cho nên chúng tôi chỉ có thể sắp xếp một thân phận khác cho anh để bảo vệ cô ấy", Diệp Khánh Ngôn chậm rãi nói.

"Nói tóm lại thì mục đích của việc này chính là để bảo vệ cô chủ khỏi những người đàn ông có ý đồ xấu muốn tiếp cận cô ấy".

"Ồ".

Trần Đức đã hiểu rõ, cụ thể như thế nào thì anh cũng không hỏi sâu thêm, điều đó không thuộc phạm vi nhiệm vụ của anh, chỉ cần bọn họ đưa đủ tiền thù lao cho anh là được.

"Chúng tôi sẽ thu xếp để cho cậu vào học viện, chỉ ba tháng mà thôi", Tống Thiên Vũ tiếp tục câu chuyện: "Trong vòng ba tháng, chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu tất cả những gì mà cậu cần.

Nhiệm vụ chính của cậu là bảo vệ con bé, không để cho con bé gặp phải bất cứ bất trắc gì".

"Quên đi".


Trần Đức nói: "Tôi nhắc lại, tôi cần ứng trước tiền lương một năm, không phải ba tháng".

"Yên tâm, một năm sáu trăm ngàn tệ chúng tôi sẽ đưa đủ cho cậu.

Nếu như trong ba tháng không xảy ra chuyện gì bất trắc thì sáu trăm ngàn này chính là tiền lương ba tháng của cậu, nếu như xảy ra chuyện thì cậu vẫn có thể sống tốt, nhưng phải tới tập đoàn dược phẩm tiếp tục làm việc cho đủ một năm.

Hợp đồng đã được soạn sẵn, nếu như cậu đồng ý thì hãy ký tên vào đây, sau đó in dấu tay, điền thông tin của cậu vào rồi thì hợp đồng sẽ chính thức có hiệu lực".

Trần Đức tiếp nhận hợp đồng, xem nhanh qua một lần, cảm thấy không có vấn đề gì cho nên anh đã ký hợp đồng một cách thoải mái.

Bây giờ anh đang cần tiền gấp.

Năm trăm ngàn tuy không nhiều nhưng trong một thời gian ngắn cũng rất khó để có thể tìm đủ, ngay cả chính anh cũng không ngờ rằng ngay ngày đầu tiên bước vào thị trường nhân tài thì đã có người tới thuê mình.

Tống Thiên Vũ quả là có tầm nhìn không tầm thường.

Trong mắt những người bình thường, việc mà anh làm chẳng khác gì một tên ngớ ngẩn.

"Khánh Ngôn, chuyển tiền cho cậu Bát Hoang đi".

"Vâng thưa chủ tịch Tống".

Diệp Khánh Ngôn làm việc hết sức năng suất, sáu trăm ngàn tệ theo đúng trên hợp đồng đã được chuyển đến tài khoản của Trần Đức trong vòng chưa đầy một phút.

"Khi nào cần thì liên hệ với tôi, trên đó có số điện thoại di động của tôi".


Sau khi lấy được tiền thì Trần Đức cũng vội vàng rời đi, chờ anh đi rồi thì Diệp Khánh Ngôn liền quay sang hỏi: "Chủ tịch Tống, anh ta có thể bảo vệ được cô chủ không?"
"Cho dù có thể hay không thì bây giờ cậu ta cũng chính là ứng cử viên thích hợp nhất", Tống Thiên Vũ nói.

Muốn vào học viện thương mại để bảo vệ Tống Ngữ Yên và xuất hiện như một vị hôn phu thì không được quá già, càng giống một sinh viên càng tốt.

Ngoài ra còn phải có bản lĩnh giải quyết những chuyện rắc rối có thể xảy ra.

Trong số những người mà bọn họ đã gặp thì hiện chỉ có Trần Bát Hoang đáp ứng đủ điều kiện.

"Nhưng anh ta cần nhiều tiền như vậy một lần, có phải muốn cầm tiền đi đánh bạc hay không? Vừa rồi tôi còn thấy anh ta uống rượu, nói không chừng anh ta chính là dân cờ bạc”.

Uống rượu cùng dân cờ bạc có quan hệ gì với nhau, Tống Thiên Vũ thật sự không hiểu được suy nghĩ của phụ nữ, nhưng vì sự an toàn của con gái cho nên ông ấy nghĩ mình cũng cần điều tra thêm một chút.

"Cô điều tra xem cậu ta làm gì với số tiền đó, nhân tiện cũng đến bộ công an kiểm tra lý lịch của cậu ta nhé".

"Vâng".

Hai người nói xong chuyện chính thì liền rời khỏi thị trường nhân tài, Tống Thiên Vũ lên một chiếc Rolls-Royce rời đi, còn Diệp Khánh Ngôn thì lái một chiếc Volkswagen âm thầm đi theo Trần Đức.

Cô ấy tận mắt chứng kiến Trần Đức bước vào bệnh viện.

Diệp Khánh Ngôn cũng không theo vào, thay vào đó, cô ấy cầm điện thoại di động của mình và bấm một cuộc gọi: "Giúp tôi kiểm tra thông tin giao dịch của với số tài khoản mà tôi vừa gửi".

"Sếp Diệp, tôi đã tra ra được số tài khoản này vừa sử dụng năm trăm ngàn trong hai lần, trong đó có một trăm sáu mươi ngàn được chuyển cho một cô giáo tên là Liễu Như Nguyệt, ba trăm mười ngàn được sử dụng ở bệnh viện 308".

.