*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

"Cô có thể lên xe được không? Tìm một chỗ nào đó, tôi nghĩ muốn cùng nói chuyện đàm đạo với cô một chút." Thêm vào chiếc xe thể thao màu đỏ, Lâm Giai Khởi tăng lên khí thế, sau đó nói chuyện, bộ dạng nhìn lại càng giống Lâm Hi Âm hơn.

Lê Lạc chính là cười: "Cô có bằng lái rồi sao?"

...

Đồng thời, Phương Tử Văn cũng nói cho vợ của mình biết chuyện, Thương Vũ hẹn gặp mặt Lâm Hi Âm. Từ sau khi công ty xuất hiện nguy cơ, Phương Tử Văn và Lâm Hi Âm đã chia phòng ngủ với nhau. Cho nên, để chuyển lời, Phương Tử Văn đã phải gõ cửa một lúc khá lâu.

Đang ngồi ở trước bàn hóa trang, @MeBau*[email protected]@ Lâm Hi Âm quay đầu lại. Nghe xong những lời Phương Tử Văn thuật lại, sắc mặt của Lâm Hi Âm có chút chần chờ: "Thương Vũ muốn gặp tôi sao?"

"Thế nào, rất vui vẻ phải không?" Phương Tử Văn nói chèn ép một câu.

Ánh mắt của Lâm Hi Âm thoáng trầm xuống: "Phương Tử Văn, ông nói như vậy là có ý tứ gì?"

"Không có gì hết! Chỉ là tôi muốn đùa một chút chứ sao." Phương Tử Văn không nghĩ muốn so đo với Lâm Hi Âm. Ông ta đã làm tốt dự định Phá Phủ Trầm Chu (*) - - ly hôn. Đã chuẩn bị ly hôn rồi, Phương Tử Văn sẽ tranh thủ thêm ích lợi vì bản thân nhiều, vì không muốn để cho con gái oán hận mình, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), thậm chí, ông ta còn kể lại một phần chuyện xảy ra trong năm đó.

(*) Phá Phủ Trầm Chu hay Phá phủ trầm châu: (Chữ Phủ là chỉ nồi, còn chữ Châu là chỉ thuyền). Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và dìm chiến thuyền. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ". Vào những năm cuối triền nhà Tần, nước Tần đánh nước Triệu, khiến vua nước Triệu phải lui về cố thủ ở Cự Lộc (tức phía tây nam huyện Bình Hương, tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tần bao vây. Vua nước Sở được tin đã phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu nước Triệu.

Tống Nghĩa dẫn quân đến An Dương diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thì chốt lại ở đó 46 ngày. Hạng Vũ không biết lý do đã nhiều lần thúc Tống Nghĩa nên nhanh chóng hợp quân với nước Triệu rồi trong đánh ra, ngoài đánh vào thì quân Tần tất bị thất bại. Nhưng Tống Nghĩa muốn đợi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh, nên đã ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy ý hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, bỏ mặc cho đám quân lính bị đói khát.

Hạng Vũ không thể chịu được bèn bày mưu giết chết Tống Nghĩa, các tướng sĩ đều bầu Hạng Vũ làm chủ tướng. Hạng Vũ trước tiên ra lệnh cho hai viên tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang giải vây Cự Lộc. Sau đó Hạng Vũ mới ra lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu quân nước Triệu.

Sau khi qua sông, Hạng Vũ ra lệnh cho binh sĩ dìm hết chiến thuyền, đập vỡ nồi niêu, đốt sạch doanh trại, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn binh sĩ chỉ được phép đem theo lương khô đủ ăn trong ba ngày, qua đó nhằm chứng tỏ đây là một trận tử chiến, chỉ có tiến chứ không còn đường rút lui nữa. Do đó, khi đoàn quân đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng lao vào trận đánh, sau 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về tinh thần chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.

Vợ chồng vốn là cùng là chim rừng, tai vạ ập đến nơi đều phải tự bay.

Phương Tử Văn đi đến phía trước Lâm Hi Âm, đột nhiên cảm thấy ở trong gương, người vợ của mình vẫn còn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy mị như trước. Nhất là gương mặt của Lâm Hi Âm, được bảo dưỡng trơn bóng như ngọc. Không biết có phải là do có ý tưởng ly hôn hay không, Phương Tử Văn đột nhiên sinh ra ý niệm cuối cùng, muốn ăn vài miếng.