*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

"Nếu như đã nói không ghét bỏ, vậy thì hãy ngồi xe của tôi trở về." Từ trong thư phòng của nhà họ Tạ ra đến ngoài cửa chính, Tạ Uẩn Ninh nói với người bạn gái đã chia tay.

Ghét bỏ cái gì chứ! Không phải là cô đều bị anh dẫn đến mang đi hay sao? Lê Lạc nhìn về phía trước, nhiệt độ ban đêm rất thấp. Người đứng bên ngoài gần như là có thể hà hơi thành sương được rồi. Lê Lạc hít một hơi khí lạnh thật mạnh, thế nào cô lại có cảm giác giống như có một luồng vị chua xót vậy?

Tạ Uẩn Ninh mở cửa xe bên tay lái phụ ra. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Bóng dáng cao to của anh dừng ở phía trước của bạn gái trước, mở miệng nói: "Lên xe đi."

Lê Lạc nhìn lên ánh mắt kiêu căng của bạn trai trước, nghe lời bước lên xe.

Trên ghế tay lái phụ có đặt một chiếc mũ đội đầu màu đỏ, là mũ của cô. Lê Lạc cầm chiếc mũ ở trong tay, nhất thời không biết nói năng gì. Cô quay đầu nhìn sang Tạ Uẩn Ninh cũng vừa vặn bước lên xe, nói: "Cái mũ này là của em..."

Lời này, Tạ Uẩn Ninh nghe xong tỏ vẻ không vừa ý. Cái mũ nữ này, trừ bỏ là của cô ra, thì còn có thể là của ai được đây.

Tạ Uẩn Ninh không có bất kỳ ý tứ muốn nói chuyện với nhau. Lê Lạc tựa vào lưng ghế tay lái phụ khẽ động đậy khóe môi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lười biếng thở dài một hơi, cúi xuống mở miệng nói: "Giáo sư, không phải là em cố ý giấu diếm thân phận đối với người nhà của anh đâu." Thứ nhất là cô không có khả năng để giải thích rõ chuyện này, thứ hai là muốn giải thích rõ cái chuyện này, thì cũng thật phiền toái.

Huống chi, bây giờ hai người đều đã chia tay nhau rồi, cô hoàn toàn không cần thiết phải nói ra toàn bộ sự thật kia cho người nhà họ Tạ biết. Lê Lạc cô là ai, cũng không có bất cứ quan hệ nào đối với người nhà họ Tạ.

Thời gian trước, dinendian.lơqid]on, cô suy nghĩ muốn chia tay với Tạ Uẩn Ninh, nguyên nhân một phần cũng là vì việc này.

"Không có việc gì." Tạ Uẩn Ninh mở miệng, nói với cô vẻ không chút để ý: "Em giải thích như vậy là rất tốt, em suy nghĩ cũng đúng. Tạm thời bọn họ đều không thể nào tin tưởng em chính là Lâm Thanh Gia. Đích xác, em biến thành con gái của Lâm Thanh Gia thì sẽ thích hợp hơn."

"Đúng như vậy! Dù sao căn cứ tính theo số tuổi thật sự của em mà nói, thì em chính là một bà dì già rồi." Lê Lạc gật đầu, trong giọng điệu có chút phiền muộn. Bất quá vừa mới rồi die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Tạ Uẩn Ninh bỗng chốc nói nhiều lời như vậy, làm cho cô cũng muốn cảm động.

Bà dì già... Tạ Uẩn Ninh khẽ cắn môi, hóa ra lại có người thực sự nghĩ về bản thân mình như vậy! Vậy thì anh là cái gì đây? Cậu nhóc mới mọc tóc không chịu buông tha đối với một bà dì già hay sao? Tạ Uẩn Ninh mắt nhìn về phía trước, suy nghĩ, thật sự là thấy rất khó khăn, nhưng anh