*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Thật vất vả lắm mới thoát khỏi sự đeo bám của phóng viên, Phương Tử Văn cùng Lâm Hi Âm liền bỏ chạy về nhà họ Lâm. Trong điện thoại di động, con gái Lâm Giai Khởi đã gọi tới vô số các cuộc điện thoại, Phương Tử Văn cùng Lâm Hi Âm đều không có tâm tư nào để đón nghe.

Tại khách sạn Airy, Lê Lạc cũng từ trong thang máy đi ra. Không cần thiết phải đập phá hội trường nữa làm gì, cô để lại một nhóm người của nhà họ Tạ sẽ cùng nhau rời đi. Cuộc họp thường niên của tập đoàn AC vẫn còn đang tiếp tục cử hành. Việc cô rời đi vào giờ phút này, cũng là sự thích hợp nhất. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Sẽ không đến mức bị phóng viên vây quanh quá lợi hại.

Trong di động, là một phần bài viết mà Lê Lạc đã chuẩn bị hoàn thiện với những tin tức. Phía sau, tập đoàn AC chỉ là kẻ thứ ba "Không biết chuyện", khẳng định còn có thể sẽ tìm tới cô cùng Lâm Hi Âm. Sự tình, vẫn còn rất nhiều.

Trong trang Weibo của Lâm Hi Âm, có một câu bình luận chiếm được rất nhiều sự tán đồng mọi người: "Gặp phải tai nạn xe cộ cùng sự cố hoạn nạn, cho dù con người ta bị lâm vào hoàn cảnh bệnh nặng, không tỉnh táo, nhưng ý niệm muốn sống của bọn họ cũng vẫn rất lớn lao! Không thể bởi vì bọn họ không nói chuyện được, mà quyết định sự sống chết. Tin tưởng lúc đó cũng không phải là nhà họ Lâm không có tiền để giải phẫu..."

Cửa thang máy mở ra, Lê Lạc chớp chớp ánh mắt đang hồng hồng, đang muốn đi vào, thì tay bị giữ chặt lại. Cô quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh đang túm chặt lấy tay của cô. Tạ Uẩn Ninh nói với cô: "Em đi theo tôi."

Lần trước, Tạ Uẩn Ninh đã che chở để cho ba Tạ mẹ Tạ rời đi; lúc này đây, anh cũng muốn che chở để cho cô rời đi hay sao?

Cách đó không xa, Tạ Phồn Hoa nhìn không chuyển mắt, hoàn toàn không biểu lộ thái độ. Thương Ngôn liên tiếp hồi tưởng, Tạ Phồn Hoa nói một câu vẻ chế nhạo: "Thế nào, cháu cũng muốn đi cùng một nhóm với cậu của mình chứ hả?"

Tâm tình của Thương Ngôn đầy phức tạp, hỏi ông ngoại: "Ông ngoại, ông nói xem, lúc trước là dì Lâm thực sự đã chiếm giữ phi pháp, đoạt đi tài sản của Lâm gia phải không?"

Thương Ngôn hỏi như vậy, cơ bản là tin vào lời nói của Lê Lạc, chỉ là anh có chút không phản ứng kịp. Thương Ngôn mơ hồ nhưng lại đã hiểu ra vì sao Lê Lạc lại nói cô chính là dì Thanh Gia. Chẳng lẽ hết thảy cũng chỉ vì muốn lấy lại nhãn hiệu của nhà họ Lâm hay sao?

Năm đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Thương Ngôn nhìn ông ngoại Tạ Phồn Hoa vẻ tha thiết chờ mong. Anh hi vọng có thể từ nơi ông ngoại của bản thân, một người đức cao vọng trọng lại không có gì không làm được kia, sẽ tìm được một ít chân tướng sự việc. Đồng