*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Khi chuyến bay của Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh hạ cánh xuống đất của sân bay quốc tế thành phố Lan, thì đã là mười một giờ đêm ngày mùng 2 đầu năm rồi. Tạ Uẩn Ninh đi lấy xe đã gửi lại ở khu dừng xe riêng biệt của sân bay. Lê Lạc đi theo Tạ Uẩn Ninh lên xe. Trước khi lên xe, theo bản năng Lê Lạc nhìn quanh bốn phía. Cô nói đùa với Tạ Uẩn Ninh: "Cảm giác lại có người chụp ảnh em."

Cô thật sự là nói đùa, không nghĩ tới khuôn mặt của Tạ Uẩn Ninh lại đầy vẻ nặng nề. Anh mở cửa xe giúp cô, nói một câu: @MeBau*[email protected]@ "Lê Lạc, chuyện ở trên mạng, cứ để tôi tới xử lý."

Hả? Tạ Uẩn Ninh đã nhìn thấy cái tờ thiếp kia rồi sao? Lê Lạc toét miệng cười. Thời điểm ở trong phòng chờ khách hàng VIP của sân bay quốc tế Seattle, cô nhớ là khi xem trên mạng có tờ thiếp viết công kích, cô đã che tờ thiếp ấy đi rồi mà.

Không sao hết, Lê Lạc ngồi ở trong xe nói với Tạ Uẩn Ninh: "Ninh Ninh, thày không cần xử lý đâu." Biện pháp xử lý của Tạ Uẩn Ninh, luôn luôn rõ ràng trực tiếp. Nếu anh giúp cô xử lý, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nhất định sẽ là □□ phương thức như thế. Lê Lạc cảm thấy không cần thiết.

Tạ Uẩn Ninh nhất thời không đón lời của cô.

Lê Lạc cười hì hì nói với Tạ Uẩn Ninh: "Những lời này, căn bản không làm thương tổn đến em mà."

Tạ Uẩn Ninh: "..." Nhưng mà, những lời nói ấy lại đã làm tổn thương đến anh! Anh và người bạn gái tốt đẹp như thế, lại bị bàn luận thành ra như vậy...

Đó là vì cô xứng đáng phải bị như vậy đấy chứ!

Lê Lạc thật sự tạm thời không nghĩ đến việc xử lý những lời bàn luận trên mạng. Trên mạng nổi lửa gay gắt, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn chung quy vẫn có một cái phương hướng, sớm muộn gì cũng sẽ dừng lại.

Tạ Uẩn Ninh tiếp tục trầm mặc lái xe. Lê Lạc trái lại an ủi Tạ Uẩn Ninh nói: "Kỳ thực bọn họ nói cũng không có sai mà! Thật sự, em đúng là trâu già gặm cỏ non đấy chứ! Lúc trước em ở Sở sinh hóa đúng là đã câu kết với giáo sư để làm bậy... Kỳ thực, bọn họ căn bản là ở đó khen em đấy chứ! Làm gì có người phụ nữ nào đã bốn mươi lăm tuổi giống như em, lại có sức quyến rũ giống như em kia chứ!"

Tạ Uẩn Ninh: "..."

Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh về nước, ba Tạ mẹ Tạ đều nhận được tin tức. Tạ Phồn Hoa mở miệng nói sâu kín: "Bất kể như thế nào, ngày mai hãy bảo với Uẩn Ninh là mang Lê Lạc trở về nhà ăn một bữa cơm. Người một nhà đoàn tụ sum vầy."

Mẹ Tạ có đôi khi thực buồn bực với ông xã của bản thân mình. Bà cụ nói nhắc nhở ông xã của mình một sự kiện: "Người một nhà đoàn tụ là thế nào? Ông lại nghĩ muốn chế giếu nhau à! Thương Vũ và Lâm nhị tiểu thư từng đã có quan hệ với nhau như vậy rồi. Một người đã trở thành con rể, một người lại thành con dâu? Tĩnh Di sẽ phải đối mặt với cái chuyện Lâm nhị tiểu thư kia, trở thành em dâu của mình như thế nào đây?"

Tạ Phồn Hoa thở dài cảm thán! Có đôi khi ông cụ nghĩ đến lại cũng thấy buồn bực nhiều đối với bà xã của mình. Quan hệ của Lê Lạc và con rể Thương Vũ hệ như thế nào, không phải Lê Lạc đã nói, căn bản không từng có kết giao đó sao! Cho nên đơn thuần chính là, con rể Thương Vũ lúc tuổi còn trẻ chỉ là tương tư đơn phương, vì sao mà bà xã của ông lại cứ phải nghĩ mãi về vấn đề này thế nhỉ? So sánh với chuyện đó, thì bây giờ cái chuyện tuổi con trai mình kém tuổi hơn, mới chính là vấn đề lớn hơn đó, có được hay không?

Tạ Phồn Hoa nói lời nói thấm thía đối bà xã của mình: "Chuyện của nhiều năm trước, chỉ cần bà không đề cập tới, thì tất cả mọi người đều tốt đẹp hết! Nếu như bà nhắc tới, thì Tĩnh Di mới có thể cảm thấy khó chịu!"

Mẹ Tạ: "..."

Tạ Phồn Hoa lại lắc đầu.

Về chuyện này, giữa hai vợ chồng trong đầu luôn luôn xuất hiện ý tưởng bất đồng, tuyệt đối là lý giải khác nhau. Lê Lạc và Thương Vũ, rốt cuộc khoảng thời gian lúc trước có mối quan hệ như thế nào, một bên tin con rể Thương Vũ, một bên tin con dâu tương lai.

Nhưng mà, chuyện cũ đến cùng như thế nào, chẳng lẽ còn có thể đào ra để mọi người cùng nhau cảm thụ cảm giác hay sao? Đừng nói đến lúc đó Tĩnh Di chịu không nổi, ngay cả con trai Uẩn Ninh cũng muốn bức người rồi!

Tạ Uẩn Ninh sẽ không bức người. Anh và Lê Lạc như thế nào, đó chính là chuyện riềng của bản thân anh. Nếu như cha mẹ vẫn cứ không có biện pháp để chấp nhận Lê Lạc, anh cũng rấttiếc nuối không có biện pháp để đưa Lê Lạc tiến vào trong nhà họ Tạ, nhưng anh sẽ không bắt buộc. Anh sẽ nói với mẹ của mình rằng: Anh đã nhận định Lê Lạc, sẽ không vì bất luận kẻ nào mà buông tay đối với