Chương 67
 
Lục Vãn gặp Trần Niệm Khanh trên máy bay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này cậu ngồi sau cô, khoang máy bay của mọi người đều được nâng cấp tập thể.
 
Lịch bay buổi chiều, khoang hạng nhất cũng không có nhiều người, vợ chồng nhà họ Lục ngồi cùng nhau, hai anh em thì ngồi ở hàng ghế sau.
 
Lục Bất Du vẫn lải nhải lầm bầm, Lục Vãn nghe mà lỗ tai sắp đóng kén.
 
Cô dứt khoát đứng dậy, qua ngồi cạnh Trần Niệm Khanh.
 
Trần Niệm Khanh quay đầu nhìn người bên cạnh, lấy tai nghe bên phải ra đưa cho Lục Vãn: “Nghe nhạc không?”
 
Lục Vãn nhận lấy, “Được.”
 
Trong tai nghe truyền đến tiếng nhạc cổ điển, tiếng đàn cello trầm ổn mà tao nhã, Lục Vãn cảm giác loại nhạc này… rất dễ ru ngủ.
 
Hôm nay 6 giờ cô đã dậy, vẫn vội đến tận bây giờ nên khó tránh khỏi hơi mệt mỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai mắt nhanh chóng nhắm lại.
 
Lục Bất Du đứng lên, vừa chuẩn bị lên tiếng thì Trần Niệm Khanh đã đặt ngón trỏ lên miệng, ý bảo đối phương đừng làm ồn đến Lục Vãn đang ngủ.
 
Lục Bất Du chống nạnh, giữa trưa ăn nhiều như vậy, thế mà đã nhanh chóng ngủ được.
 
Lục Vãn là heo à?
 
Anh nghi ngờ nhìn Trần Niệm Khanh, chẳng lẽ vị này coi trọng heo nhà mình?
 

Ngẫm lại thì không có khả năng.
 
Trong chương trình, độ chú ý của tên nhóc này cũng rất lớn, dẫu sao dáng vẻ còn vừa đẹp trai vừa lạnh lùng.
 
Phải biết rằng Lục Bất Du là người cực kỳ tự tin, trong mắt anh không có mấy ai đẹp trai cả nhưng Trần Niệm Khanh có thể lọt vào danh sách.
 
Cho dù không phải vậy thì Lục Bất Du vẫn đưa tay đỡ lấy đầu Lục Vãn, đẩy nhẹ sang một bên khác, phòng ngừa con bé dựa vào bả vai tên đàn ông khác mà ngủ.
 
Heo nhà mình còn chưa trưởng thành, ủi cải trắng nhà khác cũng không được.
 
Lục Vãn bị đẩy nhẹ, mí mắt giật giật nhưng không tỉnh lại.
 
Chất lượng giấc ngủ của cô tốt lắm, nếu đã xác định khung cảnh chung quanh an toàn thì sẽ ngủ rất sâu.
 
Trần Niệm Khanh liếc nhìn Lục Bất Du: “...”
 
Mãi đến khi máy bay hạ cánh thì Lục Vãn mới bị người bên cạnh đẩy tỉnh.
 
“Đến nơi rồi, về nhà em có thể ngủ tiếp.”
 
Lục Vãn duỗi lưng, cô cảm thấy cổ hơi đau, đây là do tư thế ngủ không đúng tạo thành, cũng may không lâu sau đã hết.
 
Lục Vãn hồi tưởng lại, hình như vừa rồi có ai đó dùng sức đẩy mình.
 
Lúc ấy cô buồn ngủ cho nên không mở mắt ra để ý.
 
Trần Niệm Khanh thì khẳng định không thể làm ra chuyện ngây thơ đó, vậy nên là ai thì quá dễ hiểu, Lục Vãn quay đầu: “Lục Bất Du, anh chán sống rồi à?”
 
“Em vừa mới tỉnh ngủ đã rầy rà anh? Triệu tổng mẹ quản hay mặc kệ? Lần nào con bé cũng bắt nạt con!” Lục Bất Du kêu to.
 
Lục Vãn: “...”
 
Các thành viên phi hành đoàn có trong danh sách hôm nay phát hiện Lục Bất Du, cho nên sau khi hạ cánh xong, bốn năm người tiến lên xin chữ kí và chụp ảnh cùng.
 
Mắt thấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới, Lục Vãn quyết định thả cho Lục Bất Du một con ngựa.
 
Trước khi xuống máy bay, Lục Vãn và Trần Niệm Khanh nói lời tạm biệt, sau đó người một nhà quyết định từ bỏ người có độ chú ý quá lớn – Lục Bất Du, tráng không cẩn thận bị chụp ảnh, ảnh hưởng lớn đến cuộc sống bình thường của gia đình.
 
Sau đó, Lục Bất Du phải tự lén lút trở về.
 
Anh cũng quen rồi, dù sao thì anh chính là thằng con trai không thể đưa ra ánh sáng của cái nhà này.
 
––––– 
 
Ngày hôm sau, 6 rưỡi Lục Vãn đã dậy.
 
Nếu điều kiện cho phép thì cô sẽ dành nửa giờ để luyện nói.
 
Cô rửa mặt xong thì đi đến ban công, Lục Bất Du ở phòng bên cạnh cũng tỉnh, mỗi ngày anh cũng tỉnh giờ này, luyện thanh nhạc một lát, sau đó bắt đầu… tập thể hình.
 
Lục Vãn lấy sách ra, liếc nhìn người ở ban công bên cạnh, quyết định xem nhẹ đối phương.
 
Lục Vãn cúi đầu, nghe theo âm thanh trong tai nghe điện thoại, bắt đầu đọc: “Cest trop dur, nessayez même pas。”
 
Lục Bất Du cất cao giọng hát, duỗi dài cổ xướng lên: “Làm thế nào cũng không bay ra khỏi thế giới hoa này*.”
 
Lục Vãn: “.......Vous avez raison.”
 
Giọng của Lục Bất Du cao hơn một chút: “Thì ra tôi là một con, con bươm bướm say rượu.”
 
Lục Vãn liếc mắt cảnh cáo tên kia một cái, tiếp tục đọc: “Allez, cest une occasion unique et puis a finira assez tt.”
 
Lục Bất Du dùng cánh tay đang rảnh, biểu diễn tình cảm nồng nàn đằm thắm: “Lời hứa nhẹ nhàng vu vơ kia của em, nhưng đổi lại là nút thắt cả một đời tôi không gỡ được~~”
 
*Ca khúc anh Du hát là “Bướm say” của Thôi Vỹ Lập.

Link youtube: https://www.youtube.com/watch?v=DtaWXanDg3I
 
“Je ne me sens pas bien depuis ……” Lục Vãn ngừng đọc, câu này trong tiếng Trung nghĩa là ‘Tôi cảm thấy không khỏe’.
 
Ừ, hiện tại cô cũng không khỏe.
 
Lục Vãn quyết định không chịu đựng nữa, cô trực tiếp để quyển sách sang một bên: “Ngày hôm nay anh chết chắc rồi!”
 
Lục Bất Du liền chạy ngay xuống dưới lầu.
 
Tốt rồi, thời gian học thanh nhạc hôm nay đã xong, bây giờ tới thời gian tập thể hình!
 
Chỉ cần không bị Lục Vãn bắt lại thì sẽ không có chuyện gì.
 
Anh là học sinh thể dục, hơn nữa chân lại dài hơn Lục vãn, chỉ là sức chịu đựng của cô quá tốt, cho nên truy đuổi thời gian dài cũng có thể bị bắt.
 
20 phút sau, Lục Vãn phải đến trường.
 
Lục Bất Du vừa chạy vừa quát: “Em đuổi anh làm gì? Anh ca hát cho người ta còn phải lấy tiền, có lầm không thế.”
 
Lục Vãn: “Bởi vì anh có siro khẩn cấp, hơn nữa em phải đánh anh.”
 
Cảm giác có một trận gió thổi qua, Triệu tổng đang uống cà phê và giáo sư Lục đang uống trà đều ngẩng đầu nhìn bóng dáng hai anh em.
 
“Hai đứa nhỏ này thật hoạt bát nhỉ.”
 
“Ừ, kệ bọn nó đi.”
 
Hiển nhiên hôm nay không phải ngày may mắn của Lục Bất Du, anh bị bắt được, Lục Vãn thực hiện được.
 
Trần Niệm Khanh đi ngang qua, nhìn thấy Lục Bất Du nhe răng trợn mắt ngồi ở bên đường, cậu nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh ở chỗ này làm gì? Đúng rồi, Lục Vãn đâu?”
 
“Anh đang ngắm cảnh! Làm sao anh biết con bé điên kia đi đâu chứ?” Lục Bất Du lớn giọng nói.
 
“...”
 
Trần Niệm Khanh đi qua cửa nhà Lục Vãn, vừa khéo đụng vào Lục Vãn, cậu nghĩ nghĩ, hỏi: “Tôi vừa thấy anh trai cậu.”
 
Lục Vãn: “À, không cần lo cho tên điên kia, đi thôi.”
 
Bạn học Trần Niệm Khanh rất ít khi sống ở bên này nên số lần hai người gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
 
“...”
 
Hừm, chỉ có thể nói, hai người này không hổ là anh em.
 
––––– 
 
Ngồi trên tàu điện ngầm, Trần Niệm Khanh nói: “Hôm nay thi.”
 
“Tôi biết.”
 
Trần Niệm Khanh cười, lại hỏi: “Nghe nói cậu rất muốn thi được hạng nhất?”
 
Thái độ của Lục vãn cực kỳ thản nhiên: “Đúng vậy, nhưng mà tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.”
 
Đây là điểm đầu tiên của tàu nên trên tàu có rất ít người, Trần Niệm Khanh nhìn ảnh ngược của hai người ở cửa sổ đối diện, nói tiếp: “Nếu cậu muốn được hạng nhất thì tôi có biện pháp đấy.”
 
Lục Vãn ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “... Cậu sẽ không cố ý làm sai đề để nhường tôi chứ?”
 
“...” Đương nhiên không phải rồi.
 
“Bỏ đi, không cần, tôi tự dựa vào bản thân.” Đang nói đến đây, Lục Vãn còn nhấn mạnh: “Nếu cậu mà làm thế, ừm, lần này cố ý không thi hạng nhất thì tôi sẽ rất không vui.”
 
Trần Niệm Khanh: “Cậu thi được hạng nhất mà cũng không vui?”

 
Lục Vãn vẻ mặt nghiêm túc: “Ừ.”
 
Trần Niệm Khanh: “Nếu tôi không thi được hạng nhất, cậu sẽ cảm thấy tôi cố ý nhường cho cậu, vì thế cậu không vui?”
 
Lục Vãn gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Trần Niệm Khanh: “...”
 
Đây là kiểu logic gì vậy.
 
Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào, con gái đôi khi thật sự “không nói lý”.
 
––––– 
 
Lục Vãn đã miễn dịch với cuộc thi rồi, cô làm bài nhanh, sau khi làm xong thì kiểm tra lại, thậm chí còn có thời gian chơi lâu.
 
Cuộc thi đầu tiên của khối mười hai kết thúc, bầu không khí trong lớp học vẫn không có nhiều thay đổi.
 
Không ít bạn học sẽ xin vào trường đại học nước ngoài, còn những người còn lại thi vào hai trường hàng đầu trong nước không là vấn đề.
 
Nên lúc học tập thì đương nhiên phải học nghiêm túc, nhưng hoạt động ngoại khóa vẫn phong phú như cũ, mỗi tuần có hai tiết thể dục, học kỳ này còn mở môn golf.
 
Sắp tới lễ Quốc Khánh, các câu lạc bộ và lớp học bắt đầu chuẩn bị cho tiệc tối ngày Quốc Khánh.
 
Nửa năm gần đây ở thành phố xuất hiện rất nhiều quán cà phê thú cưng, quán cà phê không đơn giản chỉ là uống cà phê mà còn có thú cưng dễ thương, có quá nhiều quán cà phê chó, cà phê mèo nên bây giờ nó đã thành đơn giản và phổ biến, ngay cả cà phê lạc đà alpaca, cà phê heo cũng có không ít người mở.
 
Vừa khéo gần trường học mở một quán cà phê, có thể thấy vịt Cole, đây là con vịt thú cưng có giá trị nhan sắc rất cao.
 
Tuy mọi người học hành có mức độ, nhưng áp lực học sinh cấp ba không lớn.
 
Hiện tại đã thi xong, mọi người liền hẹn nhau đi uống cà phê vuốt vịt, thả lỏng tâm trạng một chút.
 
Mấy cô gái chạy tới hỏi Lục Vãn có đi hay không.
 
Lục Vãn: “Tôi sao cũng được.”
 
Chỉ là vịt thì có gì mà đẹp? Trước kia ở huyện cô gặp nhiều rồi.
 
Hứa Yêu nói rất ngay thẳng: “Tôi thích ăn vịt xào bia và vịt nướng, lưỡi vịt, chẳng bằng đi ăn mấy món đó còn hơn.”
 
Haley hất cằm, nháy mắt với thẳng nam khờ khạo, cố ý cười nói: “Ưm~ tôi với cậu giống nhau, tôi cũng không cảm thấy hứng thú, tôi thích loại vịt* nào cường tráng hơn tôi, cơ bắp rõ ràng, dáng vẻ còn đẹp trai. Nếu có vịt như thế, thậm chí còn có thể gọi tôi từ trong ổ chăn dậy lúc nửa đêm đó, ưm a~”
 
*Vịt: tiếng lóng trong tiếng Trung dùng để chỉ trai bao.
 
Gần đây tên này quấn quýt Lục tổng quá, giận ghê gớm.
 
Hứa Yêu xoa xoa cánh tay, Haley thường xuyên nói chuyện khiến người ta nổi da gà!
 
Đám con gái: “...”
 
Không hổ là “người bạn của chị em phụ nữ” – Haley Trương! Cẩn thận ngẫm lại, chú vịt nhỏ bé ai mà không thích?