[Các bạn có còn nhớ cái hội ngồi túm tụm lại kể chuyện kinh dị cho nhau nghe không? Họ đã xuất hiện (xưng "tôi") ở các chương 31, 32 và 33. Well, họ đã quay lại.]

Hôm nay tôi muốn kể cho mọi người nghe chuyện đã xảy ra với chị họ tôi.

Gia đình bác tôi có hai con, một gái một trai là Mỹ và Đức. Đức kém chị gái mười tuổi, lại là con trai nên mọi điều tốt đẹp đều dồn hết vào nó. Dĩ nhiên tôi chẳng ghét bỏ gì Đức, nhưng tôi cũng không thể yêu quý nó được bởi nó rất... hãm. Gọi trẻ con là hãm thì hơi quá nhỉ? Nó là đứa nghịch ngợm, mặc dù chưa tới mức cướp giết hiếp nhưng cũng khiến người ta phát điên lên.

Chị Mỹ thì khác hẳn. Chị ấy rất tốt, nhưng ít nói và hiếm khi thấy đi ra ngoài. Trong phòng chị treo rất nhiều tranh vẽ, rất có hồn, nhưng lại không đẹp vì chị không qua bất cứ trường lớp đào tạo nào. Tôi nhận xét thế, dưới con mắt của một người không chuyên.

Chị Mỹ không hề được đầu tư cho bất cứ thứ gì. Trong khi gia đình cũng không thiếu thốn đến mức không thể cho chị học thêm một buổi học vẽ ở trường tiểu học.

Năm chị mười bảy tuổi, chị chuẩn bị thi vào trường đại học A. Chị muốn được thi vào trường Mỹ thuật C. nhưng hết cơ hội rồi. Lúc đó chỉ còn cách ngày thi đại học không đầy bốn tháng. Chị Mỹ không có khả năng cạnh tranh lại những người được đào tạo bài bản. Hơn nữa gia đình chị cũng không đồng ý.

Đêm hôm ấy, tôi nhớ rất rõ, chị Mỹ biến mất. Mọi người đều đi tìm. Năm đó tôi mười lăm tuổi, cứ nghĩ là chị bỏ nhà theo người yêu hoặc giận cha mẹ mà đi bụi. Nhưng không. Phòng truyền thống của trường chị Mỹ theo học mới được xây lại, quét vôi trắng toát. Chính giữa phòng đặt một bức tượng thạch cao to bằng người thật. Người được đắp tượng mặc áo chùng dài có gương mặt giống hệt chị Mỹ, hai tay đưa ra như một bức tượng thiên sứ. Họ đem bức tượng đi kiểm tra. Không có gì. Không có cả dấu vân tay. Camera trích xuất thấy chị Mỹ đã đi vào trong đó, rồi không bao giờ trở lại nữa. Chị được coi là người mất tích.

Vì cái phòng đó tai tiếng đến thế nên không ai dùng làm phòng truyền thống cả. Bức tượng được trả về phòng. Cái phòng đó về sau lại làm thành phòng của câu lạc bộ mỹ thuật trường. Học sinh vẫn thường lấy tượng ra làm mẫu.

Tôi cũng thuộc Câu lạc bộ Mỹ thuật Ánh Sáng. Tôi tham gia là để tưởng nhớ chị họ tôi mà thôi. Sau khi chị biến mất, tôi đã cùng một số học sinh khác thành lập câu lạc bộ và được trường đồng ý.

Hôm đó là mùa đông, trời tối rất nhanh. Tôi là người cuối cùng ra về. Khi tôi tắt đèn, thì ánh điện từ ngoài hắt vào cửa sổ phòng Mỹ thuật, in bóng bức tượng trên tường.

Sau lưng bức tượng, tôi thấy có hai vật rất lớn, trông như một đôi cánh. Có lẽ đó là tượng thiên thần thật.