[Tôi không thích chụp ảnh chút nào. Nhất là chụp xong rồi rửa ảnh. Mấy bức ảnh lúc nào cũng khiến tôi thấy rợn người.]

Tôi rất sợ soi gương.

Ngay từ hồi nhỏ tôi đã sợ soi gương rồi. Lúc nào tôi cũng có cảm giác cái bóng của chính tôi đã sống dậy và ám ảnh tôi.

Tôi sợ rằng nếu như tôi khóc, tôi sẽ thấy chính mình trong gương đang cười một cách man dại.

Tôi sợ cả chụp ảnh. Sợ rằng gương mặt tôi trong ảnh sẽ chớp chớp mắt.

Trong phòng tôi không có gương. Ngay cả loại gương trang điểm nhỏ cầm tay cũng không có. Tôi luôn đóng cửa sổ, luôn kéo rèm. Tôi rất sợ hình bóng của mình phản chiếu lên cửa sổ sẽ có sự biến đổi.

Có thể tôi sẽ thấy nó nói.

Có thể tôi sẽ thấy nó chớp mắt.

Có thể nó sẽ nhô cái đầu ra.

Sau đó là hai tay.

Rồi đến hai chân.

Nó sẽ bò ra khỏi tấm gương.

Nó sẽ bắt lấy tôi.

Nó sẽ ăn tươi nuốt sống tôi.

Nó sẽ đẩy tôi vào trong gương để nó được sống ở ngoài.

*****

Lúc này, Liễu đang đứng nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt. Mồm cô há hốc ra vì kinh hãi. Hai mắt cô trợn lên, ánh mắt không rời hình bóng trong gương.

Cái người trong gương chính là Liễu. Nhưng cái mặt Liễu trong gương đang nhăn răng cười. Hàm răng đen kịt vì trong mồm nó dịch đen chảy ra không ngừng. Ở cổ nó có một sợi dây đỏ, nhìn thoáng qua trông như một đoạn ruột người. Thấy Liễu đang nhìn mình, nó nói bằng giọng the thé:

- Liễu ơi, mau cho em ra. Mau cho em ra ngoài đi chị ơi! Mau cho em ra ngoài đi chị ơi! Mau cho em ra ngoài. Em muốn ra ngoài. Còn chị vào trong.

- Không! Mày cút đi! Mày mau cút đi!

Liễu vừa đi giật lùi lại. Vừa vớ lấy đồ đạc ném vào cái gương. Mặt gương vỡ tan tành. Những mảnh kính rơi vỡ loảng xoảng tạo thành hàng chục gương mặt ma quái đang đồng loạt thì thào:

- Chị Liễu thật ích kỷ.

- Phải đấy, chị ấy ích kỷ quá.

- Làm chị mà không chịu nhường em.

- Chị phải bị phạt.

Đúng rồi. Phạt đi! Phạt đi! Phạt đi!

Khi những mảnh kính vỡ đá rơi xuống hết, thì từ trong khung gương, một cơ thể trần trụi đầy máu bò ra. Xương cốt nó kêu răng rắc, tóc thì rũ rượi. Nó bò theo kiểu ngửa mặt lên trời, bốn chi chống xuống đất như một con nhện khổng lồ dị dạng. Bộ mặt cười lộn ngược của nó đối diện với Liễu trông càng ghê tởm hơn.

Liễu đã ngất ra đấy. Cô nằm sóng soài trên mặt đất. Hai bộ mặt: một hốc hác xanh xao, một ghê tởm móp méo dính sát vào nhau. Cái thứ quái dị kia ngậm một mảnh kính, rạch một đường thật sâu từ ức Liễu xuống đến gần mu.

Ổ bụng Liễu toác ra. Gần đám ruột xổ tung của cô có một khối u có răng, có tóc, có cả ruột. Nó cục cựa một chút rồi phát ra tiếng rin rít.