Tô Tiểu Mễ nhìn người đàn ông trước mắt, đầu cô đau như muốn nứt ra, tâm thấp đến đáy cốc, cuối cùng, hắn đối với cô, đơn giản vẫn chỉ là một công cụ phát tiết!

Thế nhưng hắn lại lẳng lặng nhìn cô, một câu cũng không nói, loại cảm giác này để cho cô hoàn toàn tuyệt vọng, giờ phút này, cô cảm giác quả thật mình chính là một đứa ngốc.

Tô Tiểu Mễ đẩy ra thân thể của hắn, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Lâm Khải đỡ cô, cô lần nữa hất tay của hắn ra, tiếp tục đi về phía trước, cô không muốn đối mặt hắn nữa, cô không muốn ở trước mặt hắn mất mặt như thế...

"Em muốn đi đâu?"Tay của hắn duỗi một cái, lôi kéo cánh tay của cô

"Tôi không cần anh quan tâm, anh đi đi!"Tô Tiểu Mễ lớn tiếng trở lại "Đừng quên hôm nay là ngày đính hôn của anh, vị hôn thê của anh còn đang chờ anh về đó!"

Cô vừa tự giễu vừa cười khúc khích

"Em náo đủ chưa?" Lâm Khải giọng nói nghiêm trang, ánh mắt quấn lấy cô, dùng sức đem thân thể của cô lại gần hơn.

"Ừ, tôi sẽ nghe lời, tôi cũng không làm khó anh nữa, mới vừa rồi tôi đều là nói đùa thôi, ha ha..." Tô Tiểu Mễ che miệng, nhẹ nhàng nói xong, có chút si ngốc nhìn hắn.

Tay của cô không kìm hãm được vươn ra, sờ lấy khuôn mặt cương nghị anh tuấn làm cô mê luyến, ngón tay của cô nhẹ nhàng xoa trên mặt hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thân thể Lâm Khải giống như đột nhiên bị kích thích, tay gắt gao ôm hông của cô.

Ngón tay cô xẹt qua bờ môi của hắn, hắn há miệng cắn ngón tay của cô thật chặt không nhả ra.

Tô Tiểu Mễ đưa ngón tay đặt ở trong miệng của hắn, mặc cho hắn cắn, cô không sợ đau, cô tình nguyện hắn cắn đứt ngón tay cô đi, đơn giản chỉ là để cho cô tỉnh táo biết vị trí của mình.

"Tô Tiểu Mễ... Tiểu Mễ... em dụ... hoặc tôi... em làm tôi phạm tội..." Tâm trạng Lâm Khải lúc này cũng một mảnh thất thần, Tô Tiểu Mễ thú tội để cho hắn rõ ràng hơn đi đến ý thức tình cảm của mình, người phụ nữ này so với Lãnh Tĩnh Thi càng làm cho hắn nhớ thương, càng làm cho hắn rối rắm, nhưng hắn không tin mình thật yêu cô, hắn mê mang như bị lạc lối.

"Không, tôi không làm cho anh phạm tội, là tôi phạm tội, tôi sai lầm rồi... Nhưng tôi khống chế không được, tôi không nên... Tôi không nên..." Tô Tiểu Mễ nhỏ nhẹ nỉ non.

Hắn lấy môi đè lên môi cô, hung hăng in lại, dùng sức mút hương vị ngọt ngào của cô.

Tô Tiểu Mễ nắm thật chặt vạt áo của hắn muốn đẩy ra, cánh tay của hắn lại dùng sức ôm cô thật chặt, cứng như sắt thép không thể động đậy.

"Ô... Ô ô..." Tay của cô hung hăng đánh hắn.

Hắn nâng đầu của cô, hôn tới cuồng liệt hơn, như bão táp, cô bị nụ hôn của hắn đè nén đến cơ hồ thở không nổi.

Đang không ngừng giãy giụa cùng phản kháng, bỗng cô ngưng lại, tự nhiên trở nên tích cực chủ động.

Thái độ cô rất khác thường, dùng sức cởi xuống lễ phục màu trắng của hắn, cà vạt của hắn, tất cả che đậy của hắn, cô muốn có người đàn ông này, dù chỉ trong một khắc ngắn ngủi, nhưng cô vẫn muốn khoảnh khắc này hắn phải toàn tâm trao cho cô, tất cả đều là của cô!

Cô đẩy hắn đi vào phòng khách, một tay đẩy ngã thân thể của hắn ở sô pha, thân thể cũng theo đó ngã xuống, không đợi hắn có bất kỳ phản kích, nụ hôn của cô chủ động dâng lên, ôn nhu mà không mất lực độ, biểu lộ đoạt lấy hắn. Cô chủ động cởi xuống y phục của mình, trong một khắc kia, Tô Tiểu Mễ không muốn suy nghĩ tiếp mình là ai, thừa dịp trí óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cô muốn hắn, như vậy hoàn toàn chiếm đoạt hắn.

Tay của cô vuốt ve da thịt hắn, đôi môi chủ động hôn lên "cái đó" của hắn, bú nó tựa như một loại bản năng, không học cũng đã biết, tựa như cả đời ra ngoài sẽ gặp hài tử bú mẹ một dạng.

# đã che giấu #

Tay của hắn dùng sức phủ ở nơi to tròn của cô, hung hăng nắm, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt ra giờ phút này nội tâm hắn rối rắm, đối với cô muốn ngừng mà không được.

"A..." Cô bị hắn dùng sức, đau đến khó nhịn.

"Có phải rất đau không?" Trong mắt của hắn có đau đớn, có hành hạ, có bá đạo.

"Đau!" Cô hai mắt như sao lộ ra trong suốt, đôi môi đỏ thắm tản ra mê người.

Cô vừa nói đau, tay của hắn liền dùng sức siết chặt cô hơn.

"Ừ... A... anh làm em đau... buông tay..."

"Không... anh không thả... anh chính là muốn em đau... muốn em nhớ rõ... anh sẽ làm em đau..." Hắn bá đạo, tà nịnh trong miệng, không cho phép một tia phản kháng.

Tô Tiểu Mễ cắn răng, muốn đứng dậy, lại hung hăng ngồi xuống, phát ra một tiếng vui mừng.

"Ừ..." Lâm Khải bị kích động thân thể, tay của hắn đặt ở eo của cô, qua lại trên thân thể của cô, làm cô trên dưới phập phồng.

Tô Tiểu Mễ khép hờ mắt, tay gắt gao vòng qua cổ hắn, đầu dựa vào đầu của hắn, liếc mắt một cái cũng không dám nhìn hắn đang hung hăng phát tiết lên mình, cô cảm giác mình giống như là sa vào một nơi không lối thoát, đắm chìm trong thế giới của hắn, chỉ có giờ phút này, có thân thể của hắn, hắn đang bên cạnh cô, cô mới phát giác được người đàn ông này là của cô, đây là một loại ý tưởng như thế nào, chính cô cũng không hiểu nổi.

Cô cảm giác được hắn đang trong cơ thể cô, hưng phấn, kích động...

Hắn thì ngược lại đè ở trên người của cô, đem hai chân của cô để trên bờ vai hắn, hung hăng đâm vào sâu thêm.

"A..." Tô Tiểu Mễ lớn tiếng kêu ra ngoài, tay gắt gao bắt lấy phần lưng hắn.

# đã che giấu #

"Nói cho anh biết, thích không?" Hắn cử động một lần liền hỏi một lần.

"Thích...Thích... Thích..." Cô nhắm hai mắt, điên cuồng đáp trả, hận không thể đem hắn hung hăng nhu vào trong thân thể mình.

Đang lớn tiếng nói xong, cô ôm cổ hắn về phía sau, hai hàng nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, thế nhưng hắn vĩnh viễn cũng không thấy được.

Ở một lớp sóng cao triều ở bên trong, hắn đem tất cả của mình phóng toàn bộ trong cơ thể cô.

Hắn ôm thân thể của cô, ôm ấp lấy cô, không có buông ra.

Cực lâu về sau, hắn nghịch tóc của cô, mang theo một tia cảnh cáo: "Anh muốn em trả lại cho anh một đứa nhỏ!"

"Được!" Cô như vậy mềm mại đáp ứng hắn.

Hắn nói với cô rất nhiều, nhưng là mí mắt cô đã quá mệt không mở ra được, dần dần chìm vào giấc ngủ. Khi cô tỉnh lại, bên cạnh đã không có một bóng người.

Nghĩ đến hết thảy phát sinh tối hôm qua, cô nhắm chặt hai mắt, cắn môi, đầu óc dị thường rõ ràng, điều duy nhất cô nghĩ đến: Ngừa thai!