Tất cả lại giống như trở về trật tự vốn có, Tô Tiểu Mễ thu thập xong tâm tình của mình, nói cho mình tất cả cuối cùng đã qua, mà cô như cũ là Tô Tiểu Mễ, không phải là vật thay thế của bất luận kẻ nào, đối với tất cả tối hôm qua, cô chỉ cho là một giấc mộng, tỉnh mộng, cái gì cũng tốt rồi!

Buổi sáng thứ hai, tất cả ban ngành đều bận rộn làm việc, Hạ Tử Vi và Ngô Diệu Linh lần đầu tiên nổi lên xung đột trực diện, hơn nữa là trong phòng làm việc.

Hạ Tử Vi thế nào cũng không nghĩ đến, hợp đồng vốn sắp tới tay lại bị Ngô Diệu Linh cầm đi lần nữa, cô không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu cho nên trong xung động cô trực tiếp đi tìm Ngô Diệu Linh.

"Tại sao hợp đồng CACH lại ở trên tay cô, chúng tôi vốn là hôm nay ký hợp đồng, có thể cho tôi một lời giải thích không?"Hạ Tử Vi tận lực ổn định cảm xúc của mình.

"Tôi và Vương tiên sinh rất quen thuộc, hai ngày trước ngoài ý muốn gặp nhau, ông ấy biết tôi làm ở công ty này nên không chút do dự liền ký hợp đồng với tôi. Về điểm này, tôi quả thật không tốt lắm, chưa được sự đồng ý của cô đã thực hiện, thật ngại, gần đây tôi lại quá bận rộn nên không có thời gian rãnh nói cho cô biết, nhưng tôi bảo đảm, hợp đồng này coi như của cô, vì khách hàng cơ bản chính là ký với cô. Về phần hợp đồng kí với tôi là do tôi không biết, nhưng tôi sẽ xin với cấp trên điều hợp đồng này đến chỗ cô." Ngô Diệu Linh giải thích từng câu, trên mặt tràn ngập ủy khuất và chân thành.

"Ngô chủ quản, tôi nghĩ cô cũng rất rõ ràng, đây không phải là vấn đề hợp đồng thuộc về người nào, mà là việc cô tự mình can thiệp vào hợp đồng của đồng nghiệp, việc này đối với tôi mà nói là tuyệt đối không thể tiếp nhận." Giải thích của Ngô Diệu Linh nghe vào thì ngược lại là Hạ Tử Vi đang cưỡng từ đoạt lý, nhưng trên thực tế người thua thiệt là cô.

"Tử Vi, cô thật hiểu lầm tôi rồi, tôi không phải như cô nghĩ đâu, lúc ký hợp đồng, tôi đơn thuần chỉ muốn vì ích lợi của công ty, hợp đồng này vô luận là người nào ký đều thuộc về công ty, mối quan tâm hàng đầu của công ty là khách hàng, sau đó đến nhân viên, vậy nếu nghĩ về mặt lợi ích, chẳng lẽ tôi không thể tạm thay thế một chút sao? Hơn nữa, tôi thật sự không có ý nghĩ như cô tưởng tượng đâu." Ngô Diệu Linh nháy mắt to ủy khuất nhìn cô

"Có ý này hay không, trong lòng của cô rõ ràng nhất! Đừng làm việc quá tuyệt đường người khác, chèn ép Hạ Tử Vi tôi, cô cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt!" Hạ Tử Vi buông lời ác, nếu thật ép cô, cô sẽ truyền ra đoạn phim đó, nhìn xem cô ta làm sao ở công ty nữa.

"Tôi không biết nói thế nào cô mới có thể tin tưởng tôi, nhưng tôi thật sự không có ác ý, tôi thật sự chỉ là suy nghĩ vì công ty, về sau tôi sẽ không theo Vương tiên sinh bàn công việc nữa, lúc ký hợp đồng tôi cũng sẽ xem hợp đồng này tính vào thành tích của cô." Giải thích của cô thật cao thượng vĩ đại, đứng ở lập trường công ty, cô thay Hạ Tử Vi ký hợp động, thành tích tính ở trên đầu Hạ Tử Vi, như vậy coi như Hạ Tử Vi cô phải cám ơn Ngô Diệu Linh chứ không phải trách tội cô ấy.

"Ngô chủ quản, tôi thật sự cám ơn nhân tình lớn cô cho tôi, nếu cô nói cho tôi, được thôi, tôi nhận, Vương tiên sinh cô cũng không cần đi gặp nữa, còn có, tôi thận trọng nói rõ với cô một chút, về sau gặp phải hợp đồng của tôi, nếu như lại là người quen của Ngô chủ quản muốn ký hợp đồng, xin đứng ở trên lập trường đồng nghiệp trong công ty nói cho đối phương biết, hợp đồng này cô sẽ để cho đồng nghiệp phụ trách liên quan tới ký hợp đồng với ngài, mà không phải cô đi ký hợp đồng, hiểu rõ chứ?" Trong vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tử Vi tràn ngập cảnh cáo.

Ngô Diệu Linh nhìn cô, vẫn là bộ dáng đáng thương, giống như cô thật thiện lương làm chuyện tốt cho Hạ Tử Vi, ngược lại còn phải bị Hạ Tử Vi dạy dỗ.

"Yên tâm đi, Tử Vi, cô đã nói như vậy tôi tự nhiên sẽ biết làm sao, nhưng tôi muốn nói một câu cuối cùng, bất kể cô tin không, tôi thật không có ác ý, cũng không có suy nghĩ chuyện gì xấu, thành tích của tôi, khách hàng của tôi đều là tôi từng chút từng chút tích lũy lên, tôi tin tưởng nếu chân thành đối đãi ắt sẽ được người khác hiểu." Cô cười một cách độ lượng.

Hạ Tử Vi nhìn cô, người phụ nữ này so với trong tưởng tượng của cô còn lợi hại hơn nhiều. Nhưng Hạ Tử Vi cô cũng không phải là ăn rau cỏ, củ cải lớn lên, sự thiện lương của cô tuyệt đối có giới hạn, cô bảo đảm, nếu như lần sau Ngô Diệu Linh lại giở lại chiêu này, bất kể là cố ý hay là vô ý, cô sẽ không để cho Ngô Diệu Linh sống tốt.

*********

Bên trong phòng giải khát.

Vì hóa giải tức giận trong lòng Hạ Tử Vi, trước giờ tan ca, Tô Tiểu Mễ đại nghĩa nói với Hạ Tử Vi: "Bữa tối hôm nay muốn ăn cái gì, toàn bộ tính trên đầu mình!"

"Mình muốn ăn tiệc lớn của nước Pháp, hơn nữa là khách sạn năm sao đối diện!" Hạ Tử Vi không chút khách khí nói với cô.

"Chị ơi, cậu thật là...! Đi thôi, cậu có tức giận hơn nữa cũng không thể ngược đãi dạ dày bản thân, chỉ có ăn ngon no bụng mới có tinh lực đối mặt vấn đề kế tiếp!"

"Không nhìn ra, Tiểu Mễ nhà chúng ta càng lúc càng biết nghĩ cho mình rồi!"

"Tất nhiên, là phụ nữ nha, tóm lại phải tự yêu mình, ngay cả chính mình còn không thương mình thì còn có thể trông cậy vào ai nữa?" Tô Tiểu Mễ cười híp mắt đá lông nheo với cô.

"Khen cậu đôi câu lại bay lên trời rồi. Gần đây mình có rất nhiều việc muốn hỏi cậu, loay hoay mãi vẫn chưa hỏi được, thừa dịp tối nay, cậu mau chóng giải đáp rõ ràng cho mình!"

Mồ hôi của Tô Tiểu Mễ ứa ra như thác nước, cô biết Hạ Tử Vi muốn hỏi đến chuyện gì, có thể lừa những người khác, nhưng tuyệt đối không gạt được Hạ Tử Vi, đầu nhỏ của Tô Tiểu Mễ chuyển thật nhanh, phải chuẩn bị xong đáp án để lát nữa nói.

*********

Thời gian không còn nhiều lắm, Tô Tiểu Mễ sửa sang lại một cái văn kiện, chuẩn bị một chút tan ca liền chạy ra.

Giờ phút này, điện thoại nội bộ vang lên. Nghe điện thoại vang, lòng của cô theo bản năng căng thẳng, chỉ mong không phải là Lâm Khải gọi điện thoại tới.

Vừa cầm điện thoại lên, truyền tới chính là thanh âm của Lâm Khải.

"Đợi lát nữa chúng ta đi ăn cơm đi, vẫn là nhà hàng lần trước hẹn, em thu dọn chút liền xuất phát." Lâm Khải có chút cứng ngắc nói ở đầu kia.

"Không được." Cô trả lời lại hai từ theo bản năng.

"Em nghĩ em đang nói với ai?" Lâm Khải cầm điện thoại, có chút không dám tin người này là đang cự tuyệt hắn, khuya ngày hôm trước vẫn còn ở trong ngực hắn khóc đến chết đi sống lại nói thích hắn, mà bây giờ lại chơi chiêu này với hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Hôm nay Hạ Tử Vi tâm tình không tốt, nói buổi tối ăn cơm chung, em không thể cho cô ấy leo cây được." Tô Tiểu Mễ giảm thanh âm nói thật nhỏ, chỉ sợ có đồng nghiệp sẽ nghe được sinh nghi.

"Anh là người đàn ông của em, tâm tình của anh cũng không tốt!" Lâm Khải có chút bất bình trả lời, trong lòng cô, chẳng lẽ hắn lại không bằng Hạ Tử Vi? Đáng giận!

"..." Nghe được lời nói đột nhiên mang theo tính trẻ con của hắn, trong đầu Tô Tiểu Mễ như bay qua vô số con chim nhỏ, đàn ông quan trọng, bạn thân cũng quan trọng, bên cạnh người đàn ông này có nhiều người phũ nữ khác nhau, mà bên cạnh bạn thân vĩnh viễn đều chỉ là một vài người như cô mà thôi.

"Cho phép em làm chủ một lần, lần sau nhất định không được như vậy nữa!"

Tô Tiểu Mễ thậm chí còn không kịp nói cám ơn, điện thoại bên kia đã cúp. Tô Tiểu Mễ cúp điện thoại, trong lòng lại dâng lên một hồi ưu thương, cô ghét tâm tình như vậy.

Hít sâu... Hít sâu...

Cầm túi xách, tắtruyenfull.vnputer, lập tức lách người rời đi. Ở cô vừa tránh ra, Thôi Viên Viên bân cạnh cô lại lộ ra một nụ cười, nụ cười này thật lạnh.

*********

Khung cảnh ưu nhã, khúc dương cầm lưu loát, mùi thơm đồ ngọt hòa lẫn rượu đỏ, làm cho khẩu vị người ta không nhịn được bắt đầu khó nhịn.

"Tiểu Mễ, tối hôm nay hai tụi mình uống nhiều một chút, như thế nào?" Hạ Tử Vi lại tái phát cơn nghiện rượu.

"Cậu muốn chơi mình à, rượu đỏ nơi này so với quầy rượu ngoài kia còn đắt hơn, cậu uống ít chút cho mình! Hiện tại không thể so với trước kia, hai tụi mình đều phải kiềm chế lại." Tô Tiểu Mễ làm ra vẻ mặt vô cùng thống khổ, giá tiền một chai rượu đỏ nơi này cũng không vừa, tốt bụng mời bạn thân uống rượu, còn muốn lường gạt số lớn hơn, quay đầu lại nhất định phải nhớ khoản nợ này.

"Xem cá tính kiểu người bình dân của cậu kìa, chậc... chậc... tới chỗ này không cao nhã cũng phải giả bộ cao nhã!" Hạ Tử Vi đắc ý nhỏ giọng cười cô, "Để chị đây cho em nhỏ biết, giả bộ là thế nào!"

Hạ Tử Vi ném mị nhãn, mỉm cười nghiêng người, giơ tay lên vẫy, phục vụ mặc áo vest liền nhanh chóng đi tới.

"Một chai rượu đỏ Chateau Lafite Rothschild năm 92, lại thêm hai phần thịt bò bít tết nửa chín, cộng thêm một phần nước ép rau cải!" Hạ Tử Vi nói thật quen thuộc, thanh âm ngọt ngào mang đầy xúc động.

"Vâng, hai vị chờ một lát." Phục vụ tao nhã lễ độ thối lui khỏi.

Tô Tiểu Mễ cắn chặt hàm răng, hận không thể cắn Hạ Tử Vi một cái thật mạnh.

"Chớ trừng mình! Mình biết cậu tốt nhất mà!" Hạ Tử Vi mỉm cười nhìn về phía cô.

"Rượu đỏ Chateau Lafite Rothschild năm 92? Cậu điên rồi! Cậu có biết nhiêu đó thôi là bằng nửa tháng tiền lương nha!" Tô Tiểu Mễ cắn răng nghiến lợi nói, quá điên cuồng, cô gánh không được, rượu này uống đến cả thịt cũng đau! Giờ phút này, cô thật vô cùng hối hận khi lỡ dại theo Hạ Tử Vi đi đến chỗ này.

Nhìn từng chút, từng chút rượu đỏ đổ vào trong ly, Tô Tiểu Mễ liền suy nghĩ, một giọt là bao nhiêu tiền, cô phải làm ra bao nhiêu cái phương án mới có thể kiếm về.

"Nhìn ánh mắt tham tiền của cậu kìa, chớ nhìn chằm chằm! Hôm nào cậu kết hôn, chị đây sẽ đi một bao tiền lì xì cực lớn!" Hạ Tử Vi cho một cái xem thường, đưa ly rượu tới trước mặt cô, "Nếm thử rượu đỏ Chateau Lafite Rothschild năm 92 này xem, mùi vị tương đối không tệ."

Kết hôn? Đó là chuyện cả đời, rượu mắc như vậy, không uống mới là lạ, ngửi mùi vị này đã muốn say.

Hai người nhẹ nhàng chạm ly, Hạ Tử Vi nhẹ giọng nói: "Thành thực khai báo cho mình, bạn trai cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Bên ngoài truyền đi lộn xộn lung tung, cái gì mà ở nước Mỹ, cậu khoác lác quá nha!"

Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn cô, chuẩn bị tới một bài diễn văn để giải thích, lời nói còn chưa ra miệng, cách đó không xa lại có một người đàn ông dáng dấp quen thuộc đi tới, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Thật sự là hắn?