Tô Tiểu Mễ ở trong phòng bệnh ngủ đến có chút mơ mơ màng màng, lại bị một cỗ mùi rượu mãnh liệt xông tỉnh.

Lâm Khải mở to mắt sát vào trước mặt cô, dọa cho Tô Tiểu Mễ sợ đến thiếu chút nữa hét rầm lên, miệng đầy mùi rượu càng làm cho cô không thích cực kỳ, người đàn ông này nửa đêm tới đây tuyệt sẽ không có chuyện gì tốt.

"Đã trễ thế này, sao còn uống nhiều rượu như vậy?" Tô Tiểu Mễ lại phải giả bộ ra một bộ dạng ôn nhu chim nhỏ, không thể chất vấn, không thể không cho hắn mặt mũi.

"Giờ phút này em có phải rất vui vẻ không?" Từng lời hắn nói ra mang theo mùi rượu nồng nặc.

"Lâm tổng đến thăm em, em, em há có lý do không vui." Ánh mắt cô như sao, cũng không quên mỉm cười.

"Tô Tiểu Mễ, em đừng giả bộ với tôi! Tôi bị em bức đủ rồi!" Hai tay của Lâm Khải dùng sức đè bả vai Tô Tiểu Mễ, hắn không muốn cô đóng kịch như thế ở trước mặt hắn, giờ phút này, hắn ghét cô như vậy.

"Em không hiểu lời này của Lâm tổng có ý gì, nhưng Tô Tiểu Mễ em vẫn nhớ thân phận của chính mình, cái dạng thân phận gì phải nói dạng lời gì, Lâm tổng cũng không phải dạy em như thế sao?" Tốc độ nói của cô rất chậm, nghe không ra có cái gì không ổn

"Em không phải nói thích? Em không phải nói yêu tôi sao?"

"Lâm tổng uống quá nhiều rồi, sở dĩ hỏi ra lời như vậy em có thể hiểu, tựa như em uống nhiều quá, cũng sẽ nói ít lời mê sảng, cho nên Lâm tổng cũng không cần phải để ở trong lòng." Tô Tiểu Mễ nhàn nhạt cười, nhưng nhìn đến trong mắt hắn thoáng qua nét đau đớn cô lại cảm thấy rối rắm muốn chết. Hắn rốt cuộc muốn như thế nào? Hắn không thương cô, tại sao còn phải cho cô thêm ảo giác?

"Lâm Khải a Lâm Khải, tôi tình nguyện anh chỉ xem tôi là công cụ ấm giường, bởi vì cái dạng này, giữa chúng ta chỉ có giao dịch, tôi sẽ có thể làm nhạt tình cảm này đi, thậm chí quên đi anh, vĩnh viễn quên đi..." Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Em nói em thích tôi, yêu tôi, là bởi vì em lỡ uống nhiều quá? A..." Tay của hắn đột nhiên dùng sức bóp chặt người cô, dùng sức thắt...

Cô cắn răng thừa nhận đau đớn hắn truyền tới.

"Lâm tổng là ông chủ của em, anh cho em cơm ăn, cho em y phục mặc, cho em một gia đình hoàn chỉnh mạnh khỏe, Lâm tổng đối tốt với em như vậy, em dĩ nhiên thích Lâm tổng." Cô muốn dùng một loại phương thức khác hóa giải thô bạo giờ phút này của hắn.

"Tô Tiểu Mễ, em im miệng cho tôi! Đủ rồi! Nếu em còn giả tạo như vậy, tôi liền xé nát em!" Tay của hắn đột nhiên dùng lực, xé rách đồng phục bệnh nhân làm hai.

"Không thể, em bệnh..." Tô Tiểu Mễ có chút cầu khẩn nhìn hắn, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì cô? Cô chết tâm để cho mình trở thành một công cụ, ép tính khí mình tới gắt gao, trở thành một công cụ nghe lời, hắn vẫn kén cá chọn canh, công cụ đã quen biến thành giả tạo, nhưng lúc ban đầu hắn không phải là muốn cô giả tạo sao? Hay cô giả bộ vẫn không đạt tới yêu cầu của hắn?

"Em cũng biết mình bệnh? Tại sao bệnh mà còn dây dưa với nhiều người như vậy? Sao học trưởng đó lại thành bạn trai của em?" Đối với điều này, trong lòng hắn phẫn uất không dứt.

"Chuyện không phải như anh nghĩ."

"Không phải như tôi nghĩ? Vậy là như thế nào, em nói đi?" Hắn gầm nhẹ, bắp đùi nghiêng qua, cả người đặt ở trên người của cô.

"Ban đầu anh bảo em bịa chuyện nói em có bạn trai, em nghe lời của anh. Nhưng chuyện lại trùng hợp ngoài tưởng tượng của em, Lãnh tiểu thư nhận nhầm xem anh ấy như bạn trai trong chuyện, mà học trưởng vì giúp em, rất tự nhiên thừa nhận. Hiên thiếu gia đến thăm em, em muốn cho Hiên thiếu gia hoàn toàn chết tâm, dứt khoát liền mượn cơ hội nói học trưởng là bạn trai em, làm Hiên thiếu gia chết tâm." Tô Tiểu Mễ từ từ giải thích, tất cả không phải hiểu lầm cũng là trùng hợp.

"Học trưởng... học trưởng... thân mật như vậy, khi biạ chuyện có phải em bịa theo bóng dáng học trưởng này phải không?" Lâm Khải lại nổi giận một lần nữa! Người phụ nữ này ở thân mật nói tên một người đàn ông khác trước mặt hắn như vậy, có thể nào khiến hắn không phẫn giận.

Tô Tiểu Mễ tức cười, cô thừa nhận cô đã từng thầm mến học trưởng, khi bịa chuyện chẳng qua là thuận miệng nhắc tới, căn bản không nghĩ tới sẽ có chuyện tình trùng hợp như vậy, vốn chuyện này chỉ là vô tâm, nếu hắn có tâm bới móc, làm sao không có lý do gì đây?

"Thế nào? Bị tôi nói trúng rồi? Em câm sao? Tại sao không nói chuyện?" Cô càng bình tĩnh như vậy, hắn càng bất an.

"Em không biết em phải nói thế nào anh mới có thể tin tưởng, em cho anh biết, đây chỉ là hiểu lầm cộng thêm trùng hợp, anh nguyện ý tin không?" Hắn nắm tay lại thật chặt, đó chính là nguyên nhân cô cuối cùng hạ không được quyết tâm hành hạ hắn.

"Tô Tiểu Mễ...em nghe đây, bất kể em dùng lý do gì, dù sao tôi cũng không muốn gặp lại một lần nữa em có dính dáng cùng bất kỳ người khác phái nào, Hiên thiếu gia không thể, học trưởng chó má gì đó cũng không được!"

Tô Tiểu Mễ nhắm hai mắt, người đàn ông này không chỉ đang ép cô, cũng đang chặt đứt tất cả đối tượng về sau có thể phát triển với cô. Đề khó như vậy, cô phải giải quyết thế nào đây?

"Có nghe thấy không?" Hai cái tay hắn hung hăng nắm hai bầu ngực của cô, vết của năm ngón tay in ở trên da trắng nõn như tuyết của cô.

"Nghe!" Dừng lại hồi lâu, cô mới chịu đựng đau trên thân thể nói ra chữ này.

"Tôi muốn em lớn tiếng một chút!"

"Nghe!" Cô liều mạng cắn môi không để cho mình có một chút khổ sở.

Nhưng hắn lại nhào tới, dùng sức cạy môi của cô ra, hung hăng cắn đầu lưỡi của cô, liều mạng quấn thành một đoàn, giống như chỉ có như vậy, mới có thể làm cho hắn ý thức được cô này là của hắn.

Hô hấp rối loạn của hắn càng ngày càng nặng, lực độ của tay chạy ở trên da thịt cô cũng càng ngày càng tăng.

Tô Tiểu Mễ hô hấp khó khăn, hai tay chống thật chặt. Giờ phút này, cô thật không muốn phát sinh bất cứ quan hệ nào.

"Không nên như vậy... Thân thể em thật không thoải mái...Chờ thân thể em khá hơn một chút, được không?" Cô đã đặt mình ở vị trí rất hèn mọn, chẳng qua là hèn mọn đến cực hạn cũng mở không ra được một lối thoát.

"Em là người của tôi, tôi muốn em lúc nào thì muốn em lúc đó, chỉ có tôi nói không muốn, không có chuyện em nói không thể..." Cặp chân của hắn dùng sức tách hai chân cô ra, to lớn của hắn chống vào cô thật chặt.

Khi cô nhận vui thích ở dưới hắn, hắn mới sẽ cảm thấy hắn và cô này là cột vào cùng nhau, loại cảm giác này khiến cho hắn rối rắm lại khiến cho hắn không thể hiểu được.

Tô Tiểu Mễ buông tay ra, buông giãy giụa, nhưng giờ phút này, cô không muốn giả bộ, nhắm lại hai mắt, mặc cho thân thể của hắn dán chặt cô, mặc cho tay của hắn đang mở đồ bệnh nhân của cô, nhưng đau trong lòng lại càng ngày càng đậm.

Lâm Khải giống như là cảm giác được cô buông tha, cô không có giãy giụa thân thể, khiến cho hắn trong nháy mắt lạnh lên, lửa trong lòng càng thêm cường đại.

Khi hắn muốn thô bạo với cô lần nữa, cho cô áp lực và đả kích, lại vô tình liếc thấy hai dòng nước mắt nhàn nhạt của cô chảy ra từ đuôi mắt, tim của hắn đột nhiên liền giống bị cái gì đả kích, trong nháy mắt liền mềm mại như một đoàn mây trôi, tất cả hành động cũng tự nhiên dừng lại, bờ môi của hắn không kìm hãm được hôn lên mắt của cô...