Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua lá cây, từng dải từng dải phóng trên giường đơn màu trắng của Tiểu Mễ, tóc đen nhánh tán ở một bên, da thịt trắng noãn ở dưới luồng ánh mặt trời đầu tiên ban ngày trong suốt như sương sau cơn mưa.

"Tô Tiểu thư, cô tỉnh?" Y tá bên cạnh mang theo mỉm cười, như tắm gió xuân.

"Cô y tá, tôi có thể xuất viện chưa?" Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng nháy cặp mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, hai tròng mắt đen nhánh rõ ràng như sao sáng.

Cô y tá nho nhỏ cảm thán một cái trong lòng, mệnh người phụ nữ này thật là tốt, thậm chí có tổng giám đốc Dung Khoa che chở.

"Vẫn chưa được, bởi vì thân thể của cô cần tĩnh dưỡng, cho nên chúng tôi giúp cô chuyển phòng. Tĩnh dưỡng ba đến năm ngày ở đây là có thể xuất viện." Nụ cười của cô y tá vẫn thấm vào lòng người, một chút cáu kỉnh cũng không có.

Tô Tiểu Mễ có chút buồn bực nhìn xung quanh, không hiểu nhẹ nói: "Nơi này cũng rất an tĩnh mà, với lại thân thể tôi không có chuyện gì lớn, tôi nghĩ ngày mai có thể xuất viện."

Tiền ở bệnh viện một ngày rất nhiều, tiền lương của cô cao hơn nữa cũng phải nuôi gia đình, huống chi ba cô vẫn còn nằm ở tron bệnh viện, những thứ kia đều là chi tiêu không nhỏ.

"Tô Tiểu thư, xin cô không nên làm khó tôi được không? Đây là công việc của tôi."

"Làm khó? Tôi thật sự không có ý này, hiện tại tôi rất rõ ràng mình đang nói gì, thân thể của tôi thật đã khá nhiều, sau khi trở về tự tôi sẽ chú ý." Y tá này có phải quá nhiệt tình không.

"Tô Tiểu thư, xin mời! Bởi vì nơi này lập tức có bệnh nhân khác vào rồi, chúng tôi đã xếp một gian phòng khác cho con, mong cô hiểu, được không?" Y tá có chút cầu khẩn nhìn cô.

Tô Tiểu Mễ cũng không muốn làm khó nữa, không thể làm gì khác hơn là đi theo y tá đến gian phòng được chuẩn bị sẵn kia an tĩnh điều dưỡng.

Sau khi cửa được mở ra, Tô Tiểu Mễ cảm thấy ánh mắt của mình không cách nào khép lại được, đây là bệnh viện sao?

"Tô Tiểu thư, nơi này phục vụ 24/24 giờ, cô có bất kỳ vấn đề gì đều có thể gọi nội tuyến 001, chúng tôi sẽ cung cấp phục vụ tốt nhất cho cô." Nụ cười tiêu chuẩn kia, tư thái và dung nhan thoả đáng kia, Tô Tiểu Mễ cảm giác mình không phải là ở bệnh viện, mà là đang ở khách sạn năm sao.

"Cái đó... Cô y tá... Có phải các người lầm không, tôi cũng không muốn nghỉ ngơi an tĩnh như vậy, bởi vì hoàn cảnh nơi này và tiền lương của tôi có chút chênh lệch, cho nên..." Tô Tiểu Mễ giải thích đầy súc tích.

"Tô Tiểu thư, tất cả chi phí đều đã trả tiền rồi, cô không cần lo lắng gì cả, bây giờ thân thể của cô còn rất yếu, mỗi ngày sẽ có y tá điều chế dinh dưỡng và phối hợp ăn uống hợp lý cho cô, hi vọng trong năm ngày này, thân thể của cô sẽ có nhiều cải thiện." Cô nhẹ nhàng khom xuống.

"Trả tiền rồi?" Tô Tiểu Mễ lên tiếng hỏi: "Là ai trả?"

"Lâm tổng nói đây là phúc lợi đãi ngộ của công ty, bởi vì cô là vì công việc mà mệt xỉu." Cô y tá vẫn lễ phép cười.

Tai nạn lao động? Mẹ nó, tai nạn lao động có đãi ngộ bồi bổ xa hoa như vậy sao? Tô Tiểu Mễ buồn bực trong lòng, đối với việc này lại dấy lên chua xót, Lâm Khải hắn cao hứng thưởng cô một món quà thì thế nào? Ông chủ thưởng cho tình nhân cũng rất bình thường, mà cô, cũng càng ngày càng cảm giác được mình chẳng qua là tình nhân của hắn, bởi vì hắn bắt đầu nuôi nhốt cô như chim vàng anh.

*********

Hội nghị kết thúc, Lâm Khải trở lại bên trong phòng làm việc, trong đầu vẫn thoáng hiện lên ánh mắt của Tô Tiểu Mễ, thậm chí trong hô hấp của hắn cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.

Tối ngày hôm qua, hai giọt nước mắt đột nhiên của cô, còn có thân thể hơi yếu của cô khiến cho hắn sinh lòng thương yêu, khiến cho hắn không nhịn được liền muốn đối tốt với cô một chút, chẳng qua là hắn đối tốt với một người mà hắn luôn thích dùng gần như cưỡng chiếm bá đạo để làm cho đối phương tiếp thu.

Không biết hiện tại cô có khá hơn một chút hay không?

Lâm Khải nhìn một chút, cầm áo khoác đi ra ngoài, hắn muốn đi thăm cô, hiện tại cũng chỉ có hắn có thể thấy cô. Nghĩ đến Hiên thiếu gia và học trưởng đó sẽ đi gặp cô, trong lòng hắn liền khó chịu, cho nên hắn không chút do dự liền chuyển phòng, trừ hắn ra, bất luận kẻ nào đều không được dò xem.

Bất kể Tô Tiểu Mễ có thể tiếp nhận hay không, hắn muốn đúng là đoạt lấy tuyệt đối.

Rất nhẹ rất nhẹ, nhưng Tô Tiểu Mễ vẫn nghe đến tiếng bước chân của hắn, thậm chí không cần quay đầu lại, cô liền biết, nhất định là Lâm Khải.

Cô lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, cô làm bộ không có nghe được thanh âm của hắn, không biết hắn đến, đối với chủ trương tự tiện của hắn, trong lòng ít nhiều có chút không chấp nhận được.

Làm cô không nghĩ tới chính là, Lâm Khải lại rất ôn nhu ôm chặt cô từ phía sau, loại động tác thân mật này, cơ hồ khiến cô không có bất kỳ chống đỡ gì. Cô sợ nhất Lâm Khải chơi trò mập mờ lạt mềm buộc chặt này với cô, bởi vì hắn như vậy, luôn sẽ cho cô ảo giác, ảo giác luôn sẽ làm tro bụi đã chết đi trong lòng cô xích xích loé lên chút ánh lửa.

"Có thích nơi này hay không?" Hắn dán sát vào cô, nhẹ giọng hỏi thăm.

"Thích." Cô chỉ có chút im lặng gật đầu, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại.

"Chờ sau khi em xuất viện, dời đến nhà anh đã chuẩn bị cho em đi." Tất cả, hắn không phải là đang hỏi, mà là đang nói cho cô biết, cô cần dọn nhà.

"Tại sao phải dọn? Em ở chỗ kia tốt vô cùng." Cô tận lực khắc chế mình, để cho thanh âm mình mềm mại mà ôn nhu.

"Không phải em nói thích không khí trong lành sao? Nơi đó rất trong lành, cách công ty cũng không coi là quá xa, em nhất định sẽ thích." Cằm của hắn cọ tóc của cô, ngửi từng chút từng chút hương thơm trên người cô.

Chỉ cần vừa ngửi tới mùi của cô, không cần cô có bất kỳ trêu chọc gì, hắn cũng sẽ không khống chế được cả người sốt nóng, khẩn cấp muốn cô, hung hăng đoạt lấy cô.

Lâm Khải, anh không thể dùng phương thức như thế tới dụ hoặc tôi, chẳng lẽ anh quên, tôi chỉ là tình nhân của anh? Anh dùng phương thức như thế chỉ là muốn nhốt tôi sâu hơn, để thỏa mãn tham muốn giữ lấy của anh đối với tình nhân mà thôi!

"Đến lúc đó anh sẽ an bài cho em một tài xế, mỗi ngày em đi làm sẽ dễ dàng hơn, không cần chen chúc xe điện ngầm với người khác, càng không cần chờ tới chờ lui vẫn không gọi được taxi." Hắn làm tất cả chỉ là muốn để cho cuộc sống của cô dễ dàng hơn, vui vẻ hơn, nhưng chỉ nghĩ đến cái cho của mình, mà không có nghĩ đến mong muốn thật tâm của cô. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thân thể Tô Tiểu Mễ càng ngày càng lạnh, Lâm Khải không chỉ đang nuôi nhốt cô, hơn nữa còn kịp thời nắm giữ nhất cử nhất động của cô, về nhà ra cửa có xe riêng đưa đón, đi đâu đều có tài xế người hầu, hắn chính là muốn cho người người đều biết, Tô Tiểu Mễ cô được người bao nuôi rồi, vừa để cho cô và Lý Triết không thể giả người yêu tiếp, càng làm cho Hiên thiếu gia xì mũi coi thường nhân phẩm của cô, cùng với mọi người trong công ty cũng sẽ bởi vì cô là một người phụ nữ tham lam, ái mộ hư vinh mà khinh rẻ. Còn tự do của cô, sẽ không bao giờ có nữa, hắn để cho trong cuộc sống của cô chỉ có hắn.

Nụ hôn của hắn theo lỗ tai của cô, thổi thổi nhỏ giọng, "Em không thích sao?"

"Lâm tổng, nếu như em muốn cự tuyệt, anh sẽ cho phép sao?" Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng thu tay, to gan hỏi.

"Tại sao muốn cự tuyệt? Chẳng lẽ anh đối với em chưa đủ tốt sao?" Phụ nữ không phải là đều thích biệt thự xe thể thao sao? Những thứ này, hắn cũng có thể cho cô, cô còn có cái gì chưa đủ?

"Em thích ổ nhỏ của em, ở nơi đó thực tế." Cô mỉm cười quay đầu, nhẹ giọng nói.

"Chỗ đó của em quá nhỏ, hơn nữa Hiên thiếu gia biết chỗ ở của em, lúc nào cũng có thể đến quấy rầy em, chẳng lẽ em cũng muốn hoan nghênh sao?" Mặt ích kỷ của hắn dần dần lộ ra, hắn tự nói với mình hắn cho cô tất cả là bởi vì hắn đối tốt với cô, thật ra thì dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng là hắn muốn giam cầm tất cả mọi thứ của cô.

"Em không có ý đó, em nói rồi, trong hiệp nghị cũng đã ghi, trừ anh ra, em sẽ không có dính dấp với bất kỳ người đàn ông nào, thân thể của em chỉ trung thành với anh!" Cô lại bảo đảm với hắn lần nữa.

"Vậy tâm đâu?" Thân thể của cô thuộc về hắn nhưng bên người cô nhiều đàn ông vây quanh như vậy, ngộ nhỡ cô thay lòng, làm sao bây giờ?

Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của hắn, mà hắn cũng đang ngắm nhìn cô, ánh mắt an tĩnh của hai người quấn lấy nhau.

Tô Tiểu Mễ chẳng qua là nhìn hắn, thỉnh thoảng buông mặt xuống, thỉnh thoảng ngẩng đầu.

Lâm Khải không kìm hãm được hôn lên môi của cô, vẫn thật mềm mại, thật ngọt ngào, luôn khiến cho hắn muốn tham lam cướp lấy nhiều hơn, hơi thở của hắn sốt nóng khó nhịn, ôn nhu lướt qua biến thành cuồng nhiệt hút lấy.

Quấn đầu lưỡi của cô hoà mình với hắn, hơi thở lửa nóng tràn đầy răng miệng của họ, cơ hồ là một loại bản năng, tay của cô không tự kìm hãm được vòng lên bờ vai của hắn, mà tay của hắn đã sớm ôm trọn nơi mềm mại của cô, một cái tay khác nắm eo của cô thật chặt, chỉ sợ không cẩn thận cô sẽ rời đi.

Tô Tiểu Mễ hốt hoảng trong nháy mắt, nụ hôn của hắn tới vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ, hơi thở sốt nóng tuần hoàn ở trên thân của nhau, cô sợ là bởi vì cô không muốn mình sẽ chìm vào sâu hơn nữa.

"Anh thích thân thể của em... Thích hương vị trên người em..." Môi của hắn in ở trên da thịt của cô, từng ly từng tý thiêu đốt cô.

Tô Tiểu Mễ chẳng qua là tựa đầu vào phía sau bờ vai của hắn, cô sợ đụng chạm, cô sợ đối mặt, mặc dù cô biết cô thích người đàn ông này, nhưng cô cũng thật sâu biết, người đàn ông này cô yêu không nổi.

Cho dù hắn thích cô, vậy hắn thích cũng chỉ là thân thể của cô, giống như lời mà hắn lặp đi lặp lại nhiều lần... thích thân thể cô... thích mùi vị trên người cô...

"Em đang đầu độc anh?" Hắn ôm đầu của cô nhìn cô.

"Em... Không có..." Cô trả lời thật nhỏ.

"Em có... Từng tế bào toàn thân em, mỗi một mùi vị trên từng tấc da thịt tràn tới, đều đang đầu độc anh, dẫn... dụ anh..."

Lời của hắn vừa rơi xuống, bờ môi của hắn lại bắt lấy môi cô lần nữa, dùng sức mút.

Hơi thở nóng bỏng, theo hô hấp mãnh liệt của hắn, thân thể của cô bị hắn ôm thật chặt trong vòng tay, dục vọng đã bành trướng phía dưới đang cuồng nhiệt gọi về.

Hắn ôm lấy thân thể của cô, cô ôm chặt cổ của hắn, ánh mắt lửa nóng quấn quít, hắn đặt cô trên giường lớn xa hoa.

"Hiện tại, anh muốn em trêu chọc anh, phục vụ anh..."

Hắn tà ác cười cũng che dấu không được dục vọng thật sâu của hắn, nhưng hắn muốn cả hai khoái hoạt hơn, hắn muốn cô biết mỗi một chỗ nhạy cảm, mỗi một chỗ cần của hắn.