An Ôn đi tới chỗ của Trương thư ký dừng lại một chút, nhìn về phía cô nói: "Giúp tôi đặt bàn ở nhà hàng Tư Lệ, ba chỗ!"

"Được, An tổng." Trương thư ký mỉm cười trả lời.

Thôi Viên Viên vừa đúng đi qua bên cạnh, rất tùy ý làm như không có nghe thấy, lại yên lặng ghi nhớ sau đó tránh ra, rất nhanh liền thông qua một nick chat bí ẩn trong máy mình gửi đi một tin tức: nhà hàng Tư Lệ, bảy giờ, tra xem vị trí An Ôn đặt, đặt vị trí kế bên cạnh cô ta, cũng là bảy giờ!

Bên kia truyền tới một chữ: được

Bạch Gấm ở ba phút sau đi vào phòng làm việc của cô lần nữa, cầm một phần văn kiện đi tới

"Bảy giờ, nhà hàng Tư Lệ, Lý Triết tiên sinh đặt trước, cô nói cho anh ta biết đi. Tôi nghĩ, kế tiếp cô và Lý Triết cũng biết làm sao rồi."

"Thôi tổng, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, ngài yên tâm đi!"

Không lâu sau, cô lại đem một vài phần văn kiện đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đang bận làm việc, cũng không ai biết các cô trừ nói chuyện công việc với nhau còn nói chuyện gì khác, mà chuyện các cô cần làm chính là tăng nhanh tiến trình đạt tới mục đích các cô muốn, tốc độ càng nhanh càng tốt.

Lúc tan việc, Bạch Gấm liếc qua Tô Tiểu Mễ cũng chưa có rời đi, chỉ chờ hành động của cô.

Tô Tiểu Mễ làm việc xong tắt máy cùng tắt nguồn điện, mà Bạch Gấm bên cạnh cũng tắt đi nguồn điện đứng dậy, nhìn Tô Tiểu Mễ đeo túi xách chuẩn bị đi, cô liền tiến lên cười chào hỏi.

"Tiểu Mễ, chị vừa lúc cũng về, cùng đi a!" Cô lấy túi nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Tiểu Mễ.

Nhìn học tỷ Gấm nhiệt tình, cô cũng không tiện từ chối.

Nếu bàn về ở Dung Khoa, cô coi như là lão luyện rồi, nhưng một ngày là học tỷ, cả đời là học tỷ, huống chi năm đó ở trong trường học, học tỷ đối với cô cho tới bây giờ đều là lấy lễ đối đãi, thậm chí coi cô như em gái.

"Tiểu Mễ, về sau chị có chỗ gì không hiểu, em chỉ giáo nhiều hơn nhé, nói cho chị biết nữa!" Bạch Gấm vừa đi vừa nói.

"Chỉ giáo chưa nói tới, nhưng chỉ cần em có thể giúp, em nhất định sẽ cố gắng hết sức." Cô thành thật trả lời.

Hai người tùy ý hàn huyên một hồi, rất nhanh liền ra khỏi cao ốc làm việc.

Vừa ra cao ốc, Tô Tiểu Mễ liền thấy được xe của học trưởng Lý Triết, cô vội vàng quay đầu, làm bộ không thấy, chuẩn bị nhanh chóng né tránh.

"Tiểu Mễ, Lý Triết là tới tìm em!" Bạch Gấm lại một tay nắm cánh tay của cô lại.

"A..." Cô làm bộ mới phản ứng được, tùy ý cười cười " Không phải đâu, công ty của anh ấy ở đối diện, có thể chỉ là đi ngang qua, học tỷ, em muốn đi gọi xe, em đi trước!"

Tô Tiểu Mễ tìm cớ chuẩn bị chạy.

"Tiểu Mễ!"Thanh âm Lý Triết vừa đúng lúc gọi cô lại.

Lần này, Tô Tiểu Mễ muốn tránh nữa cũng không thể rồi, chỉ có thể đứng ở nơi đó mặc cho số phận an bài.

Trang phục của Lý Triết rất tùy ý lại không mất thưởng thức, áo khoác vải ka ki và quần jean màu đậm, không có vẻ nặng trĩu ở phòng làm việc, cùng nhiều một chút hơi thở cuộc sống.

"Học trưởng, trùng hợp như thế a!" Cô có chút ngây ngốc cười, muốn hòa hoãn lúng túng khi ba người gặp mặt.

"Anh cố ý ở chỗ này chờ em." Hắn nhìn qua thật chân thành, đang đối mặt bạn gái trước, hắn cũng tự nhiên thanh thản thừa nhận, hắn chính là ở chỗ này chờ cô.

"Bạch Gấm, đã lâu không gặp, chúc mừng em trở về nước!" Hắn vươn tay, chào hỏi giống như là bạn cũ.

"Lý Triết, đã lâu không gặp! Tiểu Mễ là một cô gái thật tốt, lần này anh rốt cuộc không có chọn sai đối tượng, chúc mừng anh!" Cô đem bàn tay đến lòng bàn tay của hắn, cũng tùy ý và hào phóng, hai người tựa như bạn cũ nhiều năm không gặp, tuyệt không giống như bạn bè trai gái vừa chia tay.

Ngón tay út của hắn lại mượn cơ hội chà chà một chút ở trong lòng bàn tay Bạch Gấm, sau đó mới rút ra.

Cô nhìn hắn cười, đơn giản mà rộng lượng.

"Học trưởng, em có việc đi trước!" Tô Tiểu Mễ không đợi hắn mở miệng nói chuyện với cô, cô trước liền tìm cớ cự tuyệt hắn.

"Bạch Gấm, thật lâu không gặp, giúp anh một việc, hôm nay sinh nhật anh, anh muốn Tiểu Mễ ăn bữa cơm với anh, mặt mũi học trưởng của anh em ấy không muốn cho, hiện tại, xem em ấy có nguyện ý cho học tỷ như em mặt mũi hay không nào!" Hắn đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Bạch Gấm, hai người truyền ý qua lại.

Bạch Gấm cười vỗ vai Tiểu Mễ một cái: "Còn do dự cái gì, năm đó ở trường Lý Triết cũng không ngừng nói về em trước mặt chị, vì thế chị cũng thiếu chút nữa ghen, ha ha... Xem ra đây là có điềm báo trước a, đừng do dự, hôm nay là sinh nhật anh ấy, cho dù là đơn thuần cùng một người bạn bình thường, em cũng không thể cự tuyệt, huống chi còn là học trưởng đã từng cho em quan tâm và trợ giúp!"

"Học tỷ Gấm..." Tô Tiểu Mễ có chút khó xử, tình cảnh thật lúng túng, khiến cô vào thế lưỡng nan (tiến lui đều khó).

"Có phải cảm thấy rất lúng túng hay không?" Cô nhẹ cười một tiếng, "Nói cho em biết, không sao đâu, chị và Lý Triết chỉ là bạn bình thường, nếu như thật có một ngày em và anh ấy kết hôn, vậy chị nhất định phải làm dâu phụ của em, hiện tại, cái gì em cũng đừng nghĩ, đi ăn một bữa cơm với anh ấy đi, hôm nay là sinh nhật người ta mà, không phải ngay cả mặt mũi này cũng không cho chứ."

"Em không phải là ý đó..." Tô Tiểu Mễ muốn giải thích một chút.

"Nếu không phải là muốn cự tuyệt, vậy còn chờ gì, nhanh lên xe a!" Cô cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền lôi kéo tay của Tiểu Mễ đi tới xe của Lý Triết, mà Lý Triết rất biết ý đi đến trước mặt của các cô, mở cửa xe thay cô.

Tô Tiểu Mễ cảm giác mình bị đưa lên thớt, bữa ăn này như thế nào cũng không thể tránh khỏi.

Lên xe rồi, Lý Triết còn cười nói một tiếng cám ơn với Bạch Gấm!

Nhìn hai người thản nhiên thân thiện như thế, trong lòng của Tô Tiểu Mễ có một loại cảm giác phức tạp nói không nên lời. Cô đang suy nghĩ, nếu như đổi lại cô là Bạch Gấm, nhiều năm như vậy nhìn người đó chở một người phụ nữ khác nghênh ngang rời đi, cô coi như là rộng rãi hơn nữa thì lòng cô cũng sẽ đau, không vì cái gì khác cả... chỉ vì cô đã từng thật lòng yêu!

*********

Nhà hàng Tư Lệ.

Tô Tiểu Mễ và Lý Triết ngồi đối diện nhau, hoa ở giữa lan tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, cô gái ngồi đàn dương cầm tóc dài xõa tung, mặt xinh đẹp chỉ lộ ra một nửa nhưng cũng không tổn hại gì đến dung nhan thanh lệ của cô ta, còn có ngón giữa khảy đàn tạo ra những âm sắc duyên dáng em tai.

"Tiểu Mễ, nếu như anh nhớ không lầm, thịt bò bít tết em thích là bảy phần chín." Hắn mỉm cười nhìn cô.

"Học trưởng, hiện tại em đã ăn chín rồi!" Tô Tiểu Mễ âm thầm trả lời, cô chỉ muốn nói cho hắn biết, khẩu vị của cô biết thay đổi, mà cô cũng không phải là tiểu nữ sinh thầm mến hắn lúc trước nữa rồi, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, giữa bọn họ đã có một khe nứt không thể vượt qua.

"Vậy thì thịt bò bít tết chín hết, em thích ăn là được."

"Học trưởng... Thật ra thì em cảm thấy bộ dáng anh vừa rồi đối với học tỷ Gấm rất không công bằng." Tô Tiểu Mễ nhàn nhạt nói qua.

"Giữa tụi anh luôn luôn đối đãi đối phương như vậy, tính cách của cô ấy em cũng biết, huống chi, hiện tại anh và cô ấy chẳng qua là quan hệ bạn bình thường."

"Nhưng bất kể như thế nào, các người yêu nhau nhiều năm như vậy, hiện tại, em và học tỷ Gấm ở cùng một công ty, cho nên có lúc, em cảm thấy anh không nên biểu hiện quá mức ở trước mặt chị ấy..." Tô Tiểu Mễ cười nhỏ một tiếng: "Anh hiểu..."

Có mấy lời là không có cần phải nói quá rõ, chỉ cần đối phương biết là được.

Có vài nỗi đau đàn ông không nhất định hiểu, nhưng phụ nữ đã trải qua nhất định sẽ hiểu, mỗi khi cô nhìn thấy Lâm Khải và Lãnh Tĩnh Thi xuất hiện ở trước mặt cô, bi thương của cô đều chỉ dám đặt ở bên trong, mà bên ngoài thấy vĩnh viễn đều là một vẻ mặt rực rỡ.

Mặc dù cô không phải rất hiểu học tỷ Gấm, thế nhưng năm đó bọn họ đã từng rất yêu nhau, có một câu nói thật hay: "Muốn biết mình yêu một người bao nhiêu, chính là phải nhìn hình ảnh người đó và một người phụ nữ khác ở chung một chỗ."

Trong lòng của học tỷ Gấm hoặc giả cũng sẽ có một chút đau đớn! Chỉ là bọn họ không thấy được mà thôi.

"Tiểu Mễ, em đang nói cho anh biết... ngay cả việc anh tiếp tục thích em cũng không thể sao?" Thanh âm của hắn có chút bi thương.

"Bởi vì em không thể thích anh, mà anh yêu thích em thật ra thì đối với em mà nói là một loại áp lực, loại áp lực này khiến cho em cảm thấy rất mệt mỏi!" Tô Tiểu Mễ cảm thấy cần nói rõ ràng với Lý Triết, bởi vì tiếp tục như vậy nữa, lập trường của cô chỉ càng thêm lúng túng, Lâm Khải sẽ không bỏ qua cho cô, mà đối với học tỷ Gấm cô cũng cảm thấy rất không được tự nhiên.

"Là anh khiến cho em mệt mỏi, hay là những người khác khiến cho em mệt mỏi?" Hắn giống như một câu nói đến chỗ đau của Tô Tiểu Mễ.

Tay cầm nĩa của Tô Tiểu Mễ chợt ngừng một chút, nhẹ nhàng đặt ở đó, lại cũng không nói gì, cầm lên rượu đỏ bên cạnh nhẹ nhàng nhấp hai cái.

"Tiểu Mễ, nhận rõ thực tế đi, hắn không cho em hạnh phúc được. Hắn đã có vị hôn thê, loại đàn ông đó không thích hợp em! Anh không muốn nhìn thấy em tiếp tục bị thương tổn nữa." Tay của hắn nhẹ nhàng bao trùm ở trên tay của cô.

Cô có chút chết lặng, vẫn không nhúc nhích, mặc tay hắn đắp nắm tay của cô.

"Thử cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em xem, em có thể từ trong thống khổ đi ra!" Hắn thử cam kết với cô lần nữa, cho cô dũng khí để từ bỏ.

Tô Tiểu Mễ nhìn ánh mắt kiên định của hắn, người đàn ông này cô đã từng thầm mến hai năm, thậm chí sau khi hắn rời đi trường học, cô cũng còn có chút nhớ tới, đã từng rơi không ít nước mắt vì hắn, nhưng hiện tại đối mặt hắn, lòng của cô thật bình tĩnh, đối với lời thề hắn cho cô, cô cũng vẫn như vậy không có cảm giác gì gọi là vui mừng, giống như cô chưa từng yêu hắn.

"Anh có một tỷ không?" Cô đột nhiên hỏi hắn.

"Hử..." Lý Triết giống như không biết cô đang nói cái gì, nhẹ nhàng hỏi tới: "Một tỷ? Em có ý tứ gì?" Nguồn truyện: Truyện FULL

"Gia sản của anh, có một tỷ không?" Cô lại bổ sung một lần nữa.

"Cái này...Rất quan trọng sao?"

"Dĩ nhiên." Cô kiên định nhìn hắn, thậm chí ánh mắt có chút lạnh, giống như mình chính là một người phụ nữ ham vật chất, có một tỷ tôi liền đi theo anh, không có một tỷ làm ơn đứng qua một bên.

Lý Triết nhìn nét mặt của cô, có chút không dám tin, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba người đang đi tới: Lâm Khải, An Ôn còn có Lãnh Tĩnh Thi.

Có một số việc người khác không thể làm, nhưng hắn có thể làm, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng cười, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Mễ thật ôn nhu và cưng chìu.