Lý Triết không có trực tiếp trả lời lời cô, mà là cười nhìn về phía sau cô, Tô Tiểu Mễ theo tầm mắt của hắn quay đầu lại.

Mẹ nó, không phải là oan gia không đụng đầu, đi tới đâu cũng không thoát khỏi được những người này, đi làm đã bị đủ rồi, không nghĩ tới tan việc còn phải gặp.

"Hi, Tiểu Mễ, Lý Triết! Trùng hợp thế!"

Tại sao cô hiện tại vừa nghe đến thanh âm ngọt ngào của Lãnh Tĩnh Thi liền có xung động muốn thoát đi? Cô thậm chí sợ hãi không muốn đối mặt cô ấy.

Vừa gọi, vừa cười giả dối, mọi thứ đều khiến cho cô cảm thấy mình mệt mỏi. Mà Lâm Khải nhìn cô cũng không có tỏ thái độ gì rõ ràng, thế này lại càng làm cho Tô Tiểu Mễ khủng hoảng trong lòng.

Bọn họ an vị kế bên cô, cô không nhìn tới mặt của Lâm Khải, nhưng sau lưng lại có một loại gió âm lãnh vòng qua từng sợi tóc trực diện mà đến, đặc biệt là cô ngẩng đầu trông thấy ôn nhu và cưng chiều trong mắt Lý Triết, trong lòng của cô càng thêm khủng hoảng, Lâm Khải hẳn có thể cũng nhìn thấy...!

Người đàn dương cầm đã đổi, tay trắng nõn mà thon dài, người đàn dương cầm càng thêm xinh đẹp thuần tình, từng trận ôn nhu trong mắt không ngừng đánh về phía họ, Lãnh Tĩnh Thi và Lâm Khải ôn nhu đưa tình.

"Tiểu Mễ, chúng ta đi thôi!" Hắn hợp thời muốn rời đi, hắn biết giờ phút này, Tô Tiểu Mễ khẳng định lòng như đao cắt.

"Được!" Cô lập tức đáp ứng.

Thậm chí không kịp đợi Lãnh Tĩnh Thi đàn xong bài này, bọn họ vội vã rời đi, mà hắn giống như là cố ý tìm Lâm Khải tuyên chiến, hắn lại ôm vai cô rời đi ngay trước mắt Lâm Khải.

Tô Tiểu Mễ muốn cự tuyệt, nhưng vô ý liếc qua cô nhìn thấy một tia ý lạnh trong mắt An Ôn, cô lựa chọn trầm mặc, có lẽ nên tạo tình cảnh khác. Để cho An Ôn cảm thấy cô chính là một người phụ nữ ái mộ hư vinh, ít nhất như vậy bà có thể yên tâm Tô Tiểu Mễ cô sẽ không tạo thành phiền phức quá lớn cho tình cảm của Lâm Khải và Lãnh Tĩnh Thi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Vừa ra khỏi nhà hàng, Tô Tiểu Mễ thậm chí còn không đợi lên xe của Lý Triết đã nhanh chóng đẩy cánh tay khoác trên vai mình của hắn ra.

"Học trưởng, thật rất cám ơn anh lại diễn một vở kịch với em!" Tô Tiểu Mễ lạnh nhạt cười, ưu thương và khổ sở trong mắt làm thế nào cũng không che dấu được.

"Tiểu Mễ, anh cầu xin em, chớ giả bộ nữa, có được hay không?"

"Em thích giả bộ, đây mới thật sự là em, học muội trong trường đại học trước kia đã sớm chết rồi, anh cũng đừng ảo tưởng về em nữa." Giọng nói của cô thật quyết tuyệt, hôm nay, cô sẽ phải khiến hắn hoàn toàn chết tâm.

"Tại sao em muốn tự trừng phạt mình như vậy, vì một người đàn ông như vậy, đáng sao?" Trong mắt của Lý Triết dần dần có vẻ giận dữ.

"Có cái gì không đáng? Hắn có thể cho em một tỷ, anh có thể không? Nếu như anh có thể cho em một tỷ, em cũng nguyện ý đi theo anh, coi như anh cưới người phụ nữ khác, em cũng nguyện ý!" Cô tự đùa cợt, cô chính là một người phụ nữ yêu tiền, người nào có tiền cô liền đi theo người đó, đối với hắn như vậy chính là giải phóng tốt nhất cho hắn.

"Không... Anh không tin, em không thể nào là người như vậy, cự tuyệt anh có thể tìm rất nhiều lý do, lý do như vậy em chẳng qua là đang gạt mình." Hắn không muốn đối mặt đáp án cô cho hắn.

"Học trưởng, anh không thể không tin, thật ra thì anh căn bản cũng không biết rõ về em, mà Tô Tiểu Mễ bây giờ anh thấy, chính là một cô gái tham lam thích vật chất, em muốn biệt thự, em muốn xe thể thao, em muốn các loại hàng hiệu... Những thứ này anh đều không thỏa mãn em được, cho nên em cũng không thể nào vứt bỏ một người giàu có để đi theo anh, chết tâm đi!" Tô Tiểu Mễ lại nói rõ ràng hơn nữa.

"Em muốn biệt thự, em muốn xe thể thao, em muốn các loại hàng hiệu... Những thứ này anh đều có thể cho em, cần gì phải đi theo một người đàn ông không thể cho em bất kỳ cam kết gì!"

"Em căn bản không cần cam kết của đàn ông, em chỉ thích tiền của họ mà thôi! Anh nói anh có thể cho em những thứ này, nhưng anh có một tỷ không?"

"Em tin tưởng anh, mặc dù hiện tại anh không có một tỷ, nhưng rất nhanh anh có thể kiếm được một tỷ. Ở Bắc Kinh anh cũng có nhà, cũng có xe, em muốn mua hàng hiệu anh cũng nuôi nổi, các tư sản cộng lại cũng có khoảng ba trăm ngàn, này đủ em xài. Nếu như em thấy chưa đủ, nhất định muốn anh kiếm được một tỷ, vậy anh sẽ chứng minh cho em xem." Tay của hắn vươn ra lần nữa, nắm tay cô thật chặt, hi vọng cô tin tưởng hắn.

"Vậy chờ anh có một tỷ rồi tới tìm em sau, không có một tỷ thì để cho em yên tĩnh tạm thời đi, có được hay không?" Thanh âm của cô lạnh lùng trả lời, muốn cho hắn chết tâm thì phải tuyệt một chút.

"Tiểu Mễ, em muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Có phải em có chuyện gì gạt anh? Anh có thể tiếp nhận em thích vật chất, em muốn vật chất anh cũng có thể cho em, tại sao em nhất định phải ngậm cắn một tỷ không thả đây?" Ánh mắt thống khổ của hắn mang theo một tia cầu xin, hi vọng cô có thể nói cho hắn biết đáp án chân thật.

"Anh muốn biết đáp án sao?" Cô cười hì hì, có chút quyến rũ, nụ cười như vậy khiến cho lòng Lý Triết hơi chấn động.

"Ừ." Hắn gật đầu nhìn về phía cô.

"Bởi vì em thích tiền, thích rất nhiều, rất nhiều tiền, chỉ có tiền mới có thể làm cho em có cảm giác an toàn. Đàn ông mà, thật ra thì đều thế cả thôi, em căn bản cũng không muốn kết hôn sinh con, nếu Lâm Khải có thể lấy được đến một tỷ tới bao nuôi em, em dĩ nhiên nguyện ý a, bởi vì tiền này không phải ai cũng có thể lấy ra, tỷ như anh, muốn bao nuôi em cũng không trả giá nổi, không phải sao?" Tô Tiểu Mễ nói thật lưu loát, cô hoài nghi kiếp trước mình nhất định là diễn viên.

"Không... Đó không phải là em..." Hắn cầm lấy tay cô, liều mạng lắc đầu.

"Học trưởng, tỉnh lại đi, loại phụ nữ ái mộ hư vinh lại còn tham lam chính là em, đừng đặt tình cảm của anh trên người em, loại người như em tự sẽ có người dọn dẹp."

"Anh không cho em nói mình như vậy!" Tay của hắn siết vai cô thật chặt, không muốn buông ra, nhìn cô âm thầm hạ thấp mình như vậy, tim của hắn thế nhưng có một chút đau đớn, trừ Bạch Gấm ra, Tô Tiểu Mễ là người phụ nữ duy nhất khiến cho hắn có loại cảm giác đau đớn này.

"Học trưởng, đừng như vậy nữa, buông em ra! Lời của em đã nói xong rất rõ ràng, nếu như anh muốn ở chung với em, chờ anh kiếm được một tỷ rồi hãy nói, không có một tỷ không nên tới phiền em!" Cô cắn răng nói ra câu nói sau cùng.

Dùng sức hất tay ra, không để ý tới hắn đang kêu đuổi theo sau lưng, dợm bước liền hướng ven đường chạy đi, chạm mặt một chiếc xe taxi cô liền nhanh chóng leo lên.

Nhìn hắn đang đuổi theo phía sau xe taxi, lòng của cô thậm chí có một chút cảm động, nhưng rất nhanh, mắt của cô chỉ ngơ ngác nhìn phía trước, tất cả sau lưng cô xem như không có xảy ra.

"Thật xin lỗi, học trưởng!"

Cô nhỏ giọng êm ái nói ở trong lòng.

Một đôi mắt âm lãnh xuyên thấu qua cửa sổ thấy được một màn dưới lầu, người phụ nữ này đúng là ác tâm, bất quá lần này, cô cuối cùng làm ra một chuyện không phụ lòng hắn.

Trong mắt của Lâm Khải mơ hồ hàm chứa một nụ cười.