Biệt thự nhà họ Lâm

Trên mặt An Ôn vẫn tràn đầy tươi cười, nụ cười của Lãnh Tĩnh Thi cũng chưa từng gián đoạn, chỉ có Lâm Khải, hắn nhàn nhạt biểu lộ không quá vui sướng khi làm cha.

"Tĩnh Thi, ba mẹ con đi du lịch khi nào trở lại?" An Ôn quan tâm hỏi Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Bọn họ cũng sắp trở lại, cũng đã đi chơi hai tháng, con còn chưa nói cho bọn họ biết cái tin tốt này." Cô lại một lần nữa khẽ xoa bụng của mình.

"Gọi điện thoại cho bọn họ biết cái tin tốt này đi, bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ." An Ôn cười đến sáng lạn

"Dạ, bọn họ cũng mau chóng muốn làm ông bà ngoại, nhất định sẽ rất hưng phấn." Cô phối hợp với An Ôn.

"Con cũng đã có, hôn lễ cũng nên tiến hành đi thôi. Chờ ba mẹ con trở lại, liền chọn ngày kết hôn, nhà họ Lâm chúng ta không thể bạc đãi con, nhất định phải cho con một hôn lễ hoa lệ nhất thế kỷ!" Người sắp thành bà nội An Ôn cam kết.

"Chỉ cần Khải không có ý kiến, tất cả con đều nghe theo mẹ!" Tay của cô nhẹ nhàng khoác lên tay Lâm Khải, mỉm cười ngọt ngào.

"Hắn đương nhiên không có ý kiến, Khải đang mong chờ, con lại mang thai, hôn lễ liền do bà nội ta đây giúp các con chuẩn bị, có vấn đề gì không?"

"Khải, vậy chúng ta liền nghe mẹ đi, có được không?" Cô nhẹ ngước đầu nhìn về phía hắn.

"Ừ!" Hắn trừ gật đầu, không biết còn có thể nói gì.

Cứ như vậy, hắn coi như là chấp nhận làm đám cưới với Lãnh Tĩnh Thi, chấp nhận tương lai cả đời ở bên cạnh người phụ nữ này, còn có đứa con sắp ra đời của bọn họ.

Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn đột nhiên cảm thấy những ngày kế tiếp đều phải cùng người phụ nữ này cột vào một khối, nhưng là trong óc của hắn lại không ngừng hiện lên hình ảnh Tô Tiểu Mễ.

Nghĩ đến cô, hắn thế nhưng lại đau lòng, khó chịu, không muốn từ bỏ...Vô số lần hắn nói hắn muốn khống chế cô cả đời, hắn muốn cô cả đời là tình nhân của hắn, nhưng đến bây giờ chuyện này sắp thành hiện thực, cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng của hắn.

Đưa Lãnh Tĩnh Thi về nhà xong, Lâm Khải lại lái xe đến con đường quen thuộc...Tối hôm đó, xe của hắn dừng ở dưới lầu khu nhà Tô Tiểu Mễ.

Cô ở tại tầng tám, theo tầng lầu đếm lên, hắn thấy trong phòng đèn còn sáng, hắn lại khát vọng bên cửa sổ có lẽ sẽ xuất hiện thân ảnh của cô, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.

Không biết vì sao, đèn của phòng khách đột nhiên tối, hắn biết cô muốn ngủ, mà giờ khắc này, hắn xung động lấy điện thoại di động ra, chỉ vì hắn nghĩ, trước khi cô chưa ngủ, muốn nghe một chút thanh âm của cô.

"Alô, Lâm tổng!" Thanh âm của cô nghe có một chút mệt mỏi.

"Em đang ở đâu?"

"Em ở nhà, đang chuẩn bị ngủ, có chuyện gì không?" Cô muốn giả bộ vui vẻ một chút, nhưng là giờ phút này cô giả bộ không ra được, cô cũng không muốn giả bộ.

"Chính là muốn hỏi em đang làm cái gì?" Hắn thanh âm trầm thấp, nghe kĩ có thể thấy được trong giọng nói hàm chứa một tia ưu thương không cách nào giấu nổi.

"..."

"Em ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon."

"..."

Tô Tiểu Mễ nghe nhưng không biết nên nói cái gì, cú điện thoại này của Lâm Khải làm cho cô không có bất kỳ chuẩn bị, còn có ngôn từ của hắn, không có kịch liệt, không có chất vấn... Khoảng cách lần trước, 15 ngày, hắn mới chủ động liên lạc với cô.

Trầm mặc... Trầm mặc... Hai người cầm điện thoại di động thủy chung là trầm mặc.

Lâm Khải không có cúp điện thoại, cô cũng không thể nào chủ động cúp điện thoại, hiệp ước tình nhân điều thứ hai mươi tám đã quy định.

"Lâm tổng, nếu như không có chuyện gì khác anh sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm!" Ngôn ngữ rất đơn giản cũng là phát ra từ lời kêu gọi của nội tâm.

Cô là tự nhiên biết chuyện, tuyệt không nói tới chuyện Lãnh Tĩnh Thi mang thai, hắn không nói, cô sẽ khéo léo ở trước mặt hắn làm bộ như cái gì cũng không biết.

"Tiểu Mễ, em đã nói em yêu anh, em còn nhớ rõ sao?" Giờ phút này, hắn thế nhưng xung động hỏi tới những lời này.

"Ừ, em nhớ!" Cô thành thật trả lời, nhưng sau khi trả lời tay lại bất giác gắt gao che miệng, giống như có một loại thanh âm đến từ đáy lòng muốn lao ra làm cho cô không cách nào ngăn cản.

"Tiểu Mễ, nếu như anh đem em trói ở bên người, em sẽ yêu anh cả đời sao? Sẽ luôn luôn yêu anh sao?"

Lâm Khải khàn khàn thanh âm, hắn khó chịu, hắn đột nhiên phát hiện hắn muốn cô, liều lĩnh muốn cô!

Đầu kia là một hồi trầm mặc, Tô Tiểu Mễ tay bưng bít càng chặt hơn nữa, cô chỉ sợ vừa buông tay sẽ tiết lộ tâm tình cô giờ phút này thì hỏng mất.

"Tiểu Mễ, anh muốn nghe tiếng nói của em một chút! Nói một câu đi, có được không?" Hắn rõ ràng đang ở dưới lầu nhà cô, lại đột nhiên sợ lên lầu, sợ đối mặt với cô, thì ra là càng phát hiện mình yêu, lại càng sợ đến gần!

"Ừ... Em đang nghe..." Cô nỗ lực khống chế thanh âm chính mình, lau đi giọt nước mắt chợt vương trên khóe mắt, mỉm cười trở lại, coi như chuyện gì cũng không có phát sinh.

"Tiểu Mễ..." Hắn hô tên của cô, lại cảm thấy một hồi khó chịu, níu giữ hắn đau lòng không dứt.

"Lâm tổng, ngày mai buổi sáng còn phải mở hội nghị đổng sự, em còn phải chuẩn bị phương án cho tháng sau, em muốn đi ngủ sớm một chút, có được không?" Cô nói thật nhỏ, để cho thanh âm nghe ra thật vững vàng.

"Ừ, sớm một chút nghỉ ngơi đi, tối hôm nay cho em cúp điện thoại trước, đây là anh cho phép."

Vừa một hồi, thương tâm của Tô Tiểu Mễ giống như lại bị vạch trần. Lâm Khải a Lâm Khải, anh đột nhiên ôn nhu là bởi vì anh muốn làm ba sao? Các người cứ chuẩn bị kết hôn đi! Nếu là như vậy, anh cần gì phải tới đây ôn nhu một hồi, cần gì phải cho tôi ảo giác? Chúng ta cũng chỉ là quan hệ giao dịch, anh có thể vẫn tiêu sái mà tàn nhẫn, cần gì lại diễn ra một màn ướt át bẩn thỉu đây?

Tô Tiểu Mễ chẳng qua là tự mình nghĩ trong lòng, khi được hắn cho phép cúp điện thoại trước, cô không có chút do dự liền cúp điện thoại, cô sợ nghe nhiều chút nữa sẽ lớn tiếng khóc lên.

Hắn nghe bên đầu điện thoại kia truyền tới tiếng tít tít, ngồi ở bên trong xe, ngẩng đầu nhìn về phòng ngủ của cô, ánh đèn giống như có chút sáng ngời, bóng người vẫn như cũ không có ở rèm cửa sổ, nhưng ánh mắt của hắn lại không rời đi được.

Lòng của Tô Tiểu Mễ giống như bị người dùng kim châm vào, thật lâu đều mơ hồ phát đau, nhìn ngoài cửa sổ ngọn đèn đường tịch mịch, Bắc Kinh là như vậy hiu quạnh, không chỉ cô một người cô đơn, nhất định cũng còn có người cũng như cô, cô lẳng lặng đi tới chỗ cửa sổ.

Cuối cùng, cỗ xe quen thuộc không tránh được ánh mắt của cô, trong một khắc thấy chiếc xe kia, lòng của cô cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, bên trong xe hắn đang cúi đầu trầm tư.

Tay của cô nhanh chóng tắt đèn trong phòng, sau đó yên lặng trở lại rèm cửa sổ, nhìn hắn và xe của hắn, hắn ngẩng đầu nhìn về cửa sổ phòng cô, mà cô là núp ở rèm cửa sổ, lẳng lặng nhìn hắn.

Bắc Kinh mùa đông, ngoài cửa sổ tiếng gió càng lúc càng lớn... Càng lúc càng cô liêu......