Võ Hoàng tiếp nhận tấu chương, chỉ tùy tiện nhìn một lần, rồi đưa tấu chương cho Phượng Các xá nhân Thôi Huyền Vĩ, “Nhìn xem, mỗi người các ngươi đều nhìn một cái thử xem.”
Thôi Huyền Vĩ hết mực cung kính tiếp nhận tấu chương, đợi xem xong, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, không thể tin được mà nhìn về phía Lý Long Cơ, rồi lại nhìn về phía công chúa.

Trương Giản Chi nhìn thấy thần sắc của hắn dị thường, nhịn không được liền lấy tấu chương từ trong tay hắn, sau khi thấy rõ ràng bên trên viết gì, tức khắc á khẩu không nói gì được, nhìn về phía Địch Nhân Kiệt.
Địch Nhân Kiệt có ơn tri ngộ với hắn, hắn có thể được điều nhiệm làm thị lang Hình Bộ, cũng là nhờ Địch Nhân Kiệt cực lực tiến cử.

Hắn chỉ muốn nhận được một khẳng định từ Địch công, xác định tấu chương này của công chúa không có chữ nào là giả.
Địch Nhân Kiệt đã biết chúng thần sẽ có nghi ngờ, hắn trầm giọng nói: “Xin chư vị đồng liêu truyền đọc trước đi, tại hạ có bổ sung khác.”
Trương Giản Chi truyền tấu chương cho cựu thần Lý Đường phía sau, không tới một khắc, đám cựu thần Lý Đường đã duyệt xong toàn bộ tấu chương, người cuối cùng truyền tấu chương lại cho Uyển Nhi.
Trong triều đình tức khắc lặng ngắt như tờ, mới vừa rồi còn quần chúng kích động trào dâng bức bách Võ Hoàng nghiêm túc tra án này, hiện giờ xem xong tấu chương của công chúa, đám cựu thần Lý Đường cũng không biết còn có thể nói cái gì.
Địch Nhân Kiệt nhất bái với Võ Hoàng, nghiêm túc nói: “Thần phụng chỉ điều tra án này, sai người vẽ bức họa thích khách, hỏi các khách điếm quanh thị trấn, cuối cùng xác định được thân phận của người này.

Người ở Lũng Tây, Lý Thuế.” Vừa nói, hắn nâng thanh âm lên, “Cùng lúc đó, còn bắt được mấy đồng đảng khác, trên người bọn họ không hẹn mà cùng giữ một bức mật tin.” Nói xong, hắn lấy mật tin ra, trình rõ trước mặt mọi người, “Trên đó viết: Ám sát Lư Lăng Vương cùng hoàng tôn.”
Lý Long Cơ thuận thế tiếp lời, “Ta không quen biết những người này!” Nói xong, hắn than thở khóc lóc, “Ta từ nhỏ đến lớn đều ở thành Tử Vi, lần này theo linh cữu đi về phía Tây, là lần đầu tiên rời khỏi Thần Đô, xin tổ mẫu minh giám, tôn nhi oan uổng!”
“Lần đầu tiên rời khỏi Thần Đô, đã có thể thu nhận nhiều tử sĩ bán mạng cho mình ở Lũng Tây, tam lang à, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ.” Thái Bình lạnh nhạt nói, “Bẩm mẫu hoàng, thần bí mật đến hoàng lăng điều tra được, lúc Lý Long Cơ mới tới hoàng lăng, mượn không ít kinh văn cầu phúc mà thần sao chép bằng tay.

Chữ viết của thần năm đó như thế nào, mẫu hoàng tìm người kiểm tra sẽ biết.”
Lý Long Cơ bi phẫn nói: “Cô cô! Người muốn chất nhi chết oan sao?!”
“Chết oan? Chất nhi Trọng Nhuận cùng tẩu tẩu của bổn cung, mới thật sự là chết oan! Ngươi cũng xứng nhắc đến chữ ‘oan’ à!” Nói xong, Thái Bình giương giọng: “Dẫn nghi phạm lên!”
“Vâng!” Vũ Lâm Quân lĩnh mệnh, nhanh chóng áp giải mười bốn thiếu niên Lũng Tây bị trói thành một chuỗi lên điện.
Lý Long Cơ nhìn thấy mấy người kia, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, rốt cuộc đã không thể kêu một tiếng “oan” nữa.

Các thiếu niên Lũng Tây nhìn thấy Lý Long Cơ quỳ trên mặt đất, có người không nhịn được khóc lớn, “Ta không muốn chết…… Hu hu……”
“Trên đại điện, sao có thể cho phép các ngươi làm càn!” Vũ Lâm tướng sĩ quát một tiếng, lần lượt đá một chân mấy người tại đây, bắt buộc mấy người này quỳ rạp xuống đất, không dám tiếp tục phát ra tiếng kêu lỗ mãng.
“Lý Thuế có một đệ đệ, tên là Lý Hồng.” Tầm mắt Thái Bình chuyển đến, cuối cùng dừng trên người thiếu niên thứ ba, “Lúc huynh trưởng của ngươi động thủ, đã phạm phải tội lớn xét nhà diệt tộc.”
“Do tiểu nhân bị quận vương mê hoặc, mới nhất thời mất đi lý trí, làm ra tội ác tày trời như thế!” Lý Hồng đâu còn giữ được cảm xúc, vội vàng dập đầu thật mạnh, “Xin điện hạ bỏ qua cho mẫu thân của tiểu nhân! Cầu xin điện hạ, cầu xin điện hạ!”
Thái Bình lạnh lùng hỏi: “Lâm Tri Vương mê hoặc các ngươi như thế nào?”
“Hắn nói…… Thiên hạ sao có thể…… sao có thể……” Lý Hồng mở miệng, nhưng ánh mắt Võ Hoàng thật sự sắc bén, khí thế đó bức cho hắn cứng họng, lời muốn nói cũng không thể nói rõ.
“Nói!” Thái Bình chợt quát một tiếng.
Lý Hồng nhắm mắt vội la lên: “Sao có thể có đạo lý nữ nhân làm hoàng đế!”
Lời này vừa nói xong, nhóm bách quan ngũ vị tạp trần, người có tâm tư như vậy không hề ít.
“Chỉ bởi vì cái này?” Thái Bình hỏi lại.
“Không…… Không chỉ có vậy…… Còn có……” Lý Hồng tiếp tục run rẩy nói, “Quận vương nói…… Ngày nào đó hắn quân lâm thiên hạ…… Liền…… Liền sẽ cho ta phong vương bái tướng……”
Nghe thấy những lời này, Lý Long Cơ nào còn quỳ được, lập tức ngồi liệt trên mặt đất.
Thái Bình nhất bái với Võ Hoàng, “Chân tướng đã rõ, xin mẫu hoàng phán xét.”
“Ha ha.” Võ Hoàng bỗng nhiên cười lạnh, con ngươi già nua đảo qua chúng thần, “Trẫm thay tiên đế bảo hộ núi sông, luôn cẩn trọng, không dám có một tia chậm trễ, chỉ sợ làm không tốt, ngày nào đó không còn mặt mũi gặp lại tiên đế dưới chín suối.” Vừa nói, nàng đi đến trước một bước, trong tiếng nói nhiều thêm một tia bi thương, “Giờ này ngày này, đến tột cùng là trẫm phụ lòng tiên đế, hay là các ngươi phụ lòng tiên đế?”
Chúng thần xấu hổ, nhao nhao cúi đầu.
Võ Hoàng cười khổ, “Là trẫm làm không tốt sao? Là trẫm làm cho các ngươi khó triển khai khát vọng sao? Là trẫm làm bá tánh thiên hạ phải chịu thương tổn chiến tranh sao? Hay bởi vì trẫm là nữ nhân, các ngươi bằng mặt không bằng lòng, giúp đỡ súc sinh này tàn hại thân tộc, giá họa cho công chúa, các ngươi không làm tiên đế thất vọng sao?!” Một câu cuối cùng, giống như tức giận nổi lôi đình, đinh tai nhức óc, chúng thần sợ tới mức đồng thời dập đầu.
“Bệ hạ bớt giận.”
“Bớt giận?” Võ Hoàng cười nhạo, “Các ngươi muốn trẫm làm như thế nào để bớt giận? Trẫm vốn không muốn công khai phân xử chuyện xấu như thế, các ngươi một tên hai tên buộc trẫm thanh toán ngay trên điện, hiện giờ cục diện như vậy các ngươi vừa lòng chưa?” Dứt lời, Võ Hoàng chỉ về phía Lý Long Cơ, “Súc sinh này lòng muông dạ thú, tội sát hại tông tộc không thể tha! Hoài Anh, theo luật người này phải chịu tội gì?”
“Xử trảm.” Địch Nhân Kiệt dứt khoát đáp.
Đúng lúc này, Lý Long Cơ đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười thê lương, làm người khác nghe thấy run sợ.
Mọi người hướng ánh mắt tới hắn, chỉ thấy hắn điên cuồng đẩy Võ Du Kỵ ra rồi đứng lên, ánh mắt đỏ bừng đảo qua các triều thần, “Các ngươi sợ cái gì? Chỉ cần các ngươi không quỳ, một nữ nhân như nàng sao có thể làm Thiên Tử?! Đứng lên! Là nam nhi thì đứng lên hết cho bổn quận vương!”
Võ Du Kỵ muốn ấn hắn xuống một lần nữa, Lý Long Cơ lại đứng thẳng tắp, bất luận Võ Du Kỵ có áp như thế nào, cũng không quỳ xuống.

“Làm càn!” Võ Du Kỵ đá vào khuỷu chân hắn, Lý Long Cơ rốt cuộc không đứng được nữa, cuối cùng quỳ rạp xuống đất.
Dù sao hắn đã là nỏ mạnh hết đà, nếu phải chết, hắn cũng không thể làm những người này được sung sướng, chỉ nghe hắn giống như điên khùng tức giận mắng, “Thiên hạ chỉ có nam nhi mới có thể làm hoàng đế! Nữ nhân chỉ có thể ở trong khuê các tương phu giáo tử! Các ngươi còn không thanh tỉnh, không phản kích, sớm hay muộn sẽ có một ngày nữ nhân bò lên trên đầu các ngươi, bắt các ngươi làm nô dịch!”
“Chát!”
Một cái tát vang dội dừng trên mặt Lý Long Cơ, lòng bàn tay Thái Bình nóng rát, nhịn không được trở tay lại tát hắn thêm một cái.
“Thiên hạ vi công, là lời của thánh nhân.” Trong mắt Thái Bình đầy phẫn hận, “Ngươi vì dục vọng của bản thân, tàn sát thân tộc, ngươi đọc được trong sách thánh hiền nào?!” Vừa nói, Thái Bình nắm cổ áo Lý Long Cơ, “Ngụy biện cái gì chứ?!”
“Nam tử cũng vậy, nữ tử cũng thế, đều là bá tánh của quốc gia, thiếu một bên cũng không được.” Thái Bình siết chặt năm ngón tay, gắt gao nắm cổ áo hắn, “Quân vương bất nhân, chính là hoạ của bá tánh, cũng là hoạ của xã tắc! Ngươi muốn làm Thiên Tử, ngươi phải có đức của Thiên Tử, một súc sinh tàn sát thân tộc, lòng dạ hẹp hòi, mơ ước ngôi vị hoàng đế, ngươi xứng ngồi lên long ỷ, được vạn dân sùng kính sao?!” Nói xong, Thái Bình đột nhiên đẩy một cái, đẩy ngã Lý Long Cơ trên mặt đất, thuận thế lấy bội kiếm từ trong tay Võ Du Kỵ, mũi kiếm đặt trên ngực hắn, lời nói lại là nói với Võ Hoàng, “Súc sinh này dạy mãi không sửa, xin mẫu hoàng phạt nặng, răn đe cảnh cáo!”
Võ Hoàng chắp tay mà đứng, “Uyển Nhi, dâng rượu.” Ly rượu này, nàng chuẩn bị cho hắn từ lâu.
Uyển Nhi lĩnh mệnh, rời khỏi đại điện, nhanh chóng bưng rượu vào điện.
Đúng lúc này, Lý Hiển nhất bái với Võ Hoàng, giọng khàn khàn: “Thần xin mẫu hoàng cho phép, tự tay đút rượu.” Tuy những năm gần đây Vi Diễm thường xuyên cằn nhằn ầm ĩ, nhưng đến cùng nàng đã làm bạn với hắn không rời không bỏ hơn mười năm, ở trong lòng hắn, Diễm nương tuyệt đối là thê tử mà hắn không thể rời bỏ, mối hận sát thê, phải tự tay báo thù.
Võ Hoàng không nghĩ tới Lý Hiển thế nhưng sẽ đứng ra giúp đỡ vào ngay thời điểm này, vui lòng gật đầu, “Chuẩn tấu.”
Lý Hiển cầm lấy rượu độc trên khay Uyển Nhi bưng đến, Võ Du Kỵ cùng Vũ Lâm tướng sĩ đè hai bên Lý Long Cơ đang giãy giụa lại.

Nước mắt Lý Hiển lấp loé, hung hăng nắm cằm hắn, làm Lý Long Cơ không thể lui lại, cắn răng nói: “Tiểu súc sinh!” Tiếng nói vừa dứt, hung hăng rót rượu độc vào miệng hắn.
Chúng thần nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Lý Hiển ra tay hợp tình hợp lý, nhưng vương tộc Lý Đường gà nhà bôi mặt đá nhau ngay trên điện, thật sự không phải là kết quả bọn họ muốn nhìn thấy.

Thậm chí, trong số bọn họ có không ít người hối hận vì đã tán thành, nếu không tán thành, Võ Hoàng sẽ không xử trí sự tình ngay chỗ sáng, ít nhất hoàng thất Lý Đường còn có thể lưu lại một mặt thể diện.
Mới đầu bọn họ cho rằng Võ Hoàng quyết tâm bảo vệ thanh danh của công chúa, nhưng kết quả kỳ thật lại là Võ Hoàng muốn bảo hộ thanh danh của Lý Đường.
Lòng sinh hổ thẹn, nhóm cựu thần Lý Đường không hẹn mà cùng lựa chọn trầm mặc.
Lý Long Cơ nuốt rượu độc xuống bụng, trừng lớn hai mắt bóp chặt yết hầu giãy giụa một lát, rồi đạp đạp chân, cuối cùng tắt thở.
“Du Kỵ,” Võ Hoàng mở miệng, “Nâng thi thể tội nhân xuống, an táng ở ngoại ô theo lễ của thứ dân.”

“Vâng.” Võ Du Kỵ lĩnh mệnh, mệnh Vũ Lâm Quân nâng Lý Long Cơ xuống.
Võ Hoàng nhẹ nhàng phất tay, “Đồng đảng còn lại, kéo xuống xử trảm.”
“Vâng!”
Mười bốn thiếu niên Lũng Tây khóc rống kêu rên, tất cả đã muộn.
“Về phần phạm tội cửu tộc……” Võ Hoàng suy nghĩ một lát, nhìn về phía Địch Nhân Kiệt, “Hoài Anh, ngươi xử trí.”
Địch Nhân Kiệt chắp tay nhất bái, “Vâng.”
Chúng thần cho rằng việc hôm nay đã kết thúc, nào biết ——
“Bùi thị, mang tấu chương mấy ngày nay lên đây.” Võ Hoàng giải quyết xong chuyện Lý Long Cơ, liền bắt đầu chuyện khác.

Nàng hạ lệnh Vũ Lâm Quân vây quanh Vạn Tượng Thần Cung, cũng không phải vì Lý Long Cơ.
Thần tử trên triều lục đục nội bộ, cũng nên thu thập cùng lúc.
Bùi thị đã sớm bưng tấu chương chờ ở ngoài điện, nghe thấy mệnh lệnh của Võ Hoàng, liền cúi đầu mang một chồng tấu chương lên điện.
“Lý thứ dân mưu toan bên ngoài, trên triều đình cũng có đồng lõa của hắn.” Võ Hoàng cố tình nhấn mạnh chữ “Lý” trong “Lý thứ dân”, “Trấn Quốc Công Chúa có công với xã tắc, nhân từ với thiên hạ, mấy người các ngươi thế nhưng lại giúp đỡ Lý thứ dân hãm hại công chúa, mưu toan chứng thực tội danh của công chúa, các ngươi nói xem, trẫm nên xử trí các ngươi như thế nào?”
Các triều thần từng dâng tấu chương làm sao còn quỳ được, vô cùng hoảng loạn quỳ xuống đất dịch đến trước hai bước, dập đầu nói: “Xin bệ hạ thứ tội, chúng thần…… chúng thần……”
Những người này nói đến miệng, lại phát hiện cho dù có giải thích như thế nào, đều là đường chết.
Nếu nói không biết tình hình thực tế, còn dâng tấu xin Võ Hoàng trừng trị công chúa, đây là có ý định vu khống, là trọng tội; nếu nói bị Lý Long Cơ mê hoặc, cho nên mới làm đồng lõa, đây cũng là trọng tội.
Cho dù là loại nào, cũng không thể tránh được quốc pháp.
“Thần biết sai rồi!”
“Bệ hạ, tạm tha thần một lần đi!”
Trong này không thiếu trọng thần trong Lục Bộ, đại đa số đều là cựu thần Lý Đường.
Uyển Nhi ngày ấy góp lời để lại đao cho điện hạ, hiện giờ Võ Hoàng dùng để quét sạch triều đình cũng vừa vặn.
“Mẫu hoàng, mấy năm nay bọn họ làm không ít đại sự, xin mẫu hoàng niệm tình bọn họ có công, giảm bớt hình phạt.” Thái Bình thuận thế cầu ân điển cho những người này.
Võ Hoàng liếc Thái Bình một cái đầy sâu xa, nếu Thái Bình cố ý làm mặt trắng, vậy nàng tự nhiên nguyện ý phối hợp với Thái Bình làm mặt đen, để cho Thái Bình nhân cơ hội này thu hoạch một đợt nhân tâm.
“Thái Bình, ngươi có thể tưởng tượng được, thời điểm bọn họ viết tấu chương, không nghĩ tới sống chết của ngươi, càng không nghĩ tới ngươi có oan uổng hay không.”
“Thần nghĩ kỹ rồi.”

Thái Bình cung kính quỳ xuống đất, nhất bái với Võ Hoàng, “Triều đình từ trước đến nay cần người tài, bọn họ xác thật là trụ cột triều đình, xin mẫu hoàng cho bọn họ một cơ hội lấy công chuộc tội.”
“Vậy trẫm sẽ làm như ngươi mong muốn.” Cũng không có khả năng Võ Hoàng không phạt bọn họ, “Những người có liên quan, đều giáng ba cấp, lưu lại các bộ xem xét dùng.”
“Tạ bệ hạ.” Chúng thần vội vàng dập đầu.
Võ Hoàng lạnh lùng nói: “Người các ngươi nên cảm tạ không phải trẫm.”
Chúng thần hiểu ra, vội vàng nhất bái với Thái Bình, “Đa tạ điện hạ.”
Thái Bình thở dài, nghiêm giọng nói: “Mong rằng chư vị về sau sẽ tận tâm ra sức vì quốc gia, đừng lại vì lời đồn đãi mà phán đoán sai lầm, rước hoạ vào thân.”
“Kính nghe công chúa dạy bảo.” Chúng thần lại bái.
Uyển Nhi an tĩnh nhìn màn kịch diễn ra trên điện hôm nay, chỉ cảm thấy thổn thức vạn phần, thậm chí tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng nháy mắt nhẹ đi không ít.
Lý Long Cơ đã chết, hắn rốt cuộc đã chết.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó tránh.
Đời trước hắn nợ các nàng, một đời này thanh toán bằng cái chết thân bại danh liệt.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi chỉ cảm thấy có chút chua xót.
Giờ khắc này, nàng cùng Thái Bình đã đợi suốt hai đời.
Nàng mím môi, lặng yên nhìn về phía Thái Bình, vừa lúc Thái Bình cũng nhìn lại đây, tầm mắt gặp nhau, có chút lời nói không cần nhiều lời, đã hiểu rõ trong lòng mà không cần nói ra.
Sau hôm nay, sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới.
Không có thù hận gút mắt hai đời, chỉ có Thái Bình bắt đầu thi triển khát vọng.
Nàng nhất định sẽ cùng điện hạ từng bước một tạo nên một thái bình thịnh thế, ngày nàng khao khát đã đến.
Thái Bình nhìn thấy ánh sáng trong mắt Uyển Nhi, đó là tất cả khát khao của Uyển Nhi đối với nàng.
Nàng thẳng lưng đứng trước cái nhìn chăm chú của bách quan, nàng là nữ tử thì như thế nào, nàng càng muốn làm người trong thiên hạ nhìn thấy, nữ tử vốn nên rạng ngời nhường nào.
Võ Hoàng có chói lọi độc nhất vô nhị của Võ Hoàng, giống như nhật nguyệt, chói sáng đến đời sau.
Vậy Thái Bình sẽ là gió Xuân mang ấm áp đến cho vạn vật, thổi tỉnh càng nhiều nữ tử đứng lên, phát ra ánh sáng các nàng nên có.
Từ lúc vào địa ngục đến nay, Thái Bình cuối cùng cũng hiểu, nàng phải đi con đường nào.
Con đường thái bình.
Mà nàng muốn bước lên con đường này, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, chỉ đợi —— quân lâm thiên hạ..