“Mẫu hoàng!” Đột nhiên trong Vạn Tượng Thần Cung vang lên một tiếng kêu của Lý Hiển, chỉ thấy Lý Hiển bước nhanh đến, kịp thời đỡ Võ Hoàng.
Võ Hoàng suy yếu xua tay, “Bùi thị, đỡ trẫm về tẩm cung.”
“Vâng.” Bùi thị vội vàng đến gần Võ Hoàng.
Võ Hoàng đi đến trước hai bước, bỗng nhiên đẩy Lý Hiển ra, “Anh Vương lưu lại, thay trẫm xử lý chính vụ.”
Chúng thần nghe thấy những lời này, con tim vốn dĩ đang treo lên chớp mắt buông xuống, Võ Hoàng tuổi già, nàng cuối cùng đã có quyết định, muốn trả giang sơn cho con cháu Lý Đường.
Lý Hiển chờ một ngày này đã chờ rất nhiều năm, giờ này khắc này hắn lại không cao hứng một chút nào.

Hắn ngơ ngẩn nhìn văn võ cả triều, tuy đáy mắt mỗi người đều có ánh sáng khát khao, nhưng đã từng nhìn thấy khí thế bức người của những người này, hắn tự nghĩ không có bản lĩnh khống chế bọn họ, xử lý giang sơn này một cách thỏa đáng.
Càng được chờ mong, gánh nặng trên vai liền càng nặng nề.
Cuối cùng ánh mắt Lý Hiển dừng trên người Thái Bình, hôm nay hắn được lĩnh giáo tư thế hiên ngang của Trấn Quốc Công Chúa, hắn hiểu rõ chính mình xác thật không bằng Thái Bình.
Đích tử Trọng Nhuận quá cố, thứ tử Trọng Tuấn cụt tay, dưới gối Lý Hiển chỉ còn lại vài công chúa.
Không, hắn còn có Sùng Mậu, mặc dù đã qua kế cho Thái Bình, nhưng cũng là nhi tử thân sinh của hắn.

Đó là hy vọng của hắn, cũng là hy vọng của các triều thần.
Nếu có được giang sơn, nhưng không có năng lực bảo vệ giang sơn truyền lại cho đời sau, đó chính là tội làm mất nước.
Dưới gối Thái Bình chỉ có một mình quận chúa Trường An, còn Sùng Mậu và Bình An đều là nhi tử quá kế, văn võ cả triều nhất định sẽ không cho phép nàng truyền ngôi vị hoàng đế cho Trường An hoặc là Bình An, cuối cùng Đông Cung nhất định sẽ do Sùng Mậu làm chủ.
Chỉ cần có thể bảo vệ giang sơn này, cuối cùng an an ổn ổn truyền giang sơn cho Sùng Mậu, hắn là hoàng đế, hay Thái Bình là hoàng đế, cũng không quan trọng.
“Mẫu hoàng, con ở bên ngoài nhiều năm, không hiểu chính vụ dù chỉ một chút, thật sự khó gánh được trọng trách.” Lời này Lý Hiển nói ra hết mực cung kính, “Con thấy Thái Bình làm việc thỏa đáng, hay là giao cho Thái Bình xử lý đi.”
Võ Hoàng nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Thái Bình, cố ý nâng thanh âm lên một chút, để cho các triều thần đều nghe thấy, “Nàng chỉ là Trấn Quốc Công Chúa, ngươi và nàng không giống nhau.”
Uyển Nhi cùng Thái Bình nghe được rõ ràng, đã ngầm hiểu.

Lý Hiển mỉm cười, tha thiết nhìn gương mặt Thái Bình, lời nói không biết là nói cho Võ Hoàng nghe, hay là nói cho nhóm thần tử nghe, “Đều là người một nhà.”
Võ Hoàng đầy sâu xa cười cười nhìn về phía Thái Bình, “Nghe thấy tam ca của ngươi nói không?”
Thái Bình ra vẻ sợ hãi, cung kính đáp: “Thần nghe thấy, là người một nhà.”
Lý Hiển nghe thấy lời này, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Võ Hoàng cần phải cho chúng thần một viên thuốc an thần, “Uyển Nhi, soạn chỉ, sách phong Tần Vương Võ Sùng Mậu làm Hoàng Thái Tôn.”
Uyển Nhi nhận chỉ, “Vâng.”
Lần này đám cựu thần Lý Đường âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc Đông Cung đã có Hoàng Thái Tôn, Võ Hoàng lại biểu hiện ý định thoái vị, đối với bọn họ mà nói, đây không thể nghi ngờ là chuyện tốt bằng trời.
Địch Nhân Kiệt lại đứng dậy vào ngay lúc này, góp lời: “Bệ hạ còn có dòng dõi, Thái Tôn còn nhỏ……” Hắn cố ý chỉ nói một nửa, vừa đủ làm cho chúng thần hiểu rõ, bởi vì bọn họ đều nhất trí nhìn về phía Thái Bình cùng Lý Hiển.
“Các khanh hy vọng ai là trữ quân chủ nhân Đông Cung?” Võ Hoàng biết rõ còn hỏi.
Vấn đề này Võ Hoàng trực tiếp vứt cho chúng thần, chúng thần chợt ngậm miệng, về năng lực khẳng định là công chúa tốt nhất, nhưng trên đời chưa bao giờ có Hoàng Thái Nữ, lúc trước chịu đựng Nữ Hoàng quân lâm thiên hạ đã là bất đắc dĩ vạn phần, hiện giờ lại mở ra tiền lệ Hoàng Thái Nữ, không thể nghi ngờ là ngầm đồng ý nữ tử cũng có thể kế thừa gia nghiệp.
Võ Hoàng biết những người này như vậy, nàng thật ra cũng không vội, nàng có đủ kiên nhẫn chờ những người đó cân nhắc lợi hại.
“A Hiển, đỡ trẫm trở về.” Võ Hoàng cũng không ép bọn họ, hôm nay những lời này vậy là đủ rồi.
Chúng thần nhìn Võ Hoàng mang Lý Hiển cùng Bùi thị càng lúc càng xa, trên triều đình chỉ còn lại Thái Bình cùng Uyển Nhi.

Nhóm thần tử đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn làm người đầu tiên thần phục.
Nóng vội thì không thành công.
Thái Bình ẩn nấp nhiều năm, chờ thêm mấy ngày cũng không là gì.

Nàng cất cao giọng nói với chúng thần: “Bổn cung chỉ thay mặt nghe tấu, sau đó bất luận chính sự lớn nhỏ gì, đều sẽ báo cáo lại cho bệ hạ, giao cho bệ hạ quyết định.”
Nếu chỉ nghe thay, việc nhỏ cũng không có quyền quyết định, vậy sẽ không coi là trữ quân giám quốc.
Thái Bình hiểu được chừng mực, chúng thần tự nhiên cũng sẽ không khó xử nàng.

Vì thế, lần này Thái Bình lâm triều chỉ đứng dưới long đài nghe thần tử tấu, không bình luận một chữ, không dừng lại một lời, chỉ sai người lấy bút mực cẩn thận ghi chép.

Sau khi lâm triều, Thái Bình cầm lấy ghi chép, mang theo Uyển Nhi đến tẩm cung của Võ Hoàng.
Võ Hoàng nghe thấy thông truyền, cũng không tuyên triệu Thái Bình đi vào, tiếp tục cùng Lý Hiển đánh cờ, phảng phất không nghe thấy việc này.
Thái Bình đã chờ hơn một canh giờ ở bên ngoài, vẫn không chờ được Võ Hoàng truyền triệu, Uyển Nhi liền cúi đầu đi vào trong bẩm báo lần nữa.
Võ Hoàng lại cười hỏi: “Uyển Nhi, ngươi tới cho đánh giá, cờ nghệ của A Hiển có tiến bộ không?”
Uyển Nhi nhìn thoáng qua thế cục trên bàn cờ, nàng biết cờ nghệ của Võ Hoàng như thế nào, lại bị quân đen của Lý Hiển vây quanh hơn phân nửa, không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Hai bên nôn nóng chém giết, lúc này nói đến thắng bại, vẫn còn có chút sớm.”
Võ Hoàng cười to, “A Hiển, Uyển Nhi khen con đó.”
Lý Hiển giật mình, “Khen ta?”
“Bệ hạ, điện hạ nói hôm nay có quân báo quan trọng, cần phải xử lý lập tức.” Bùi thị lại tiến vào thông truyền một lần.
Lý Hiển vội la lên: “Mẫu hoàng, người đi gặp Thái Bình đi.”
“Con cùng Thái Bình phải có một người lưu lại chơi cờ cùng trẫm, A Hiển con cần phải nghĩ cho kỹ, là con ra ngoài xử lý chính vụ, hay là Thái Bình lưu lại bên ngoài xử lý chính vụ?” Tươi cười của Võ Hoàng mang theo mệt mỏi, “Việc gà nhà bôi mặt đá nhau, trẫm không muốn nhìn thấy nữa.

Nếu con muốn đi ra, trẫm sẽ giữ Thái Bình lại bên cạnh, tuyệt đối không để Thái Bình trở thành chướng ngại vật trên con đường đế vương của con, lại làm xuất hiện bất kỳ chuyện thảm hại cốt nhục tương tàn gì.”
Lý Hiển nghe thấy những lời cuối cùng, như bị một con dao cùn cứa vào trái tim.
Đủ loại chuyện phát sinh trên triều đình hôm nay tái hiện trong lòng, Lý Long Cơ phát rồ, Lý Trọng Tuấn cũng tám lạng nửa cân, nếu giữa hắn cùng Thái Bình lại sinh ra chuyện tương tàn, đó tuyệt đối không phải là phúc của Lý Đường, tuyệt đối là hoạ của xã tắc.
Hắn hiểu được ý của mẫu thân, nhìn như nàng có ý chí sắt đá nhất, hẳn cũng là người khổ sở nhất.
Lý Hiển có thể cảm giác được Võ Hoàng biến hóa một cách rõ ràng, lâu năm không gặp, tuy mẫu hoàng vẫn là mẫu hoàng, lại tiêu tán quá nhiều sát khí.

Đổi lại năm đó, mẫu hoàng muốn làm cái gì làm sao còn phải hỏi hắn như vậy, còn để cho hắn lựa chọn.

Nàng chỉ còn Thái Bình và hắn, nàng chỉ muốn bảo vệ tốt đôi nhi nữ dưới gối cuối cùng này.
“Con…… Con đi khuyên Thái Bình.” Lý Hiển cung kính đứng dậy, được Võ Hoàng ngầm đồng ý, hắn đi ra cửa điện, đi tới trước mặt Thái Bình.
Xác thật Thái Bình có quân báo quan trọng, “Tam ca, chuyện khác đều có thể thong thả, nhưng Đột Quyết xâm phạm biên giới, việc này không thể trì hoãn!”
Lý Hiển cũng biết sự tình khẩn cấp, “Mẫu hoàng nói, nếu ta xử lý chính vụ, nàng sẽ giữ ngươi……” Không đợi Lý Hiển nói xong, Thái Bình đã đưa toàn bộ tấu chương ôm trong tay cho Lý Hiển, chỉ lấy lại quân báo quan trọng nhất.
“Bên ngoài có đại thần giúp ngươi, ta làm người phú quý nhàn rỗi cũng là chuyện tốt!” Thái Bình nói xong, liền cầm quân báo đi vào tẩm điện, thuận tay đóng cửa điện lại.
Lý Hiển ôm tấu chương, như là ôm củ khoai lang nóng phỏng tay trong lòng.

Chẳng được bao lâu, nhóm thần tử không đợi được Võ Hoàng ra quyết định lục tục đi đến chờ ở ngoài tẩm điện.
Quốc sự khẩn cấp, kỳ thật không chỉ có một chuyện Đột Quyết xâm phạm biên giới, còn có nạn đói ở Tây Nam, Hoàng Hà dâng cao, Thổ Phiên ngo ngoe rục rịch…… Lý Hiển biết được, càng thêm khẩn trương, những việc này sao hắn có thể xử lý được?
“Khẩn cầu mẫu hoàng ngự lãm tấu chương!” Lý Hiển dẫn đầu chúng thần, động tác nhất trí quỳ xuống.
Mấy người trong điện lại mắt điếc tai ngơ, Võ Hoàng vẫy tay với Thái Bình, để Thái Bình ngồi bên cạnh nàng.
Thái Bình ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Mẫu hoàng, có chút chính vụ thật sự không thể trì hoãn.”
Võ Hoàng vui lòng nhìn Thái Bình, “Đừng vội.” Nàng ra hiệu cho Thái Bình nghe nàng nói, “Đây là cơ hội khó có được, trẫm có thể giao giang sơn vào tay con, A Hiển ở bên ngoài càng lo lắng càng tốt.” Vừa nói, Võ Hoàng cầm tay nàng, “Thiên Tử, phúc lợi của vạn dân thiên hạ phụ thuộc vào một mình con, con đã chuẩn bị tốt?”
Thái Bình không biết vì sao, lại có một chút chua xót, nàng gật đầu thật mạnh.
Võ Hoàng giơ tay xoa xoa gương mặt Thái Bình, “Tuy trẫm không cam lòng, nhưng cũng là vừa lòng.

Trẫm có rất nhiều chuyện không kịp làm, dư lại đều dựa vào con, Thái Bình.”
“Vâng.” Thái Bình nghẹn ngào trả lời.
Ánh mắt Võ Hoàng sáng ngời, lời nói tha thiết, “Con muốn cai trị hồng trang thịnh thế tiếp theo, nhất định phải có rất nhiều người đồng tâm đồng đức giúp con, những người bên ngoài vẫn không đủ, con phải cẩn thận, ngàn vạn đừng để cho bọn họ ngay từ đầu đã cảm nhận được tâm tư của con.”
Thái Bình lại gật đầu, “Con cung kính nghe mẫu hoàng dạy dỗ.”
Võ Hoàng cười, ý cười phức tạp, “Ngày mai lâm triều, con ở trước mặt chúng thần, tấu xin khôi phục quốc hiệu Đại Đường.”
Thái Bình kinh hãi, nàng biết mẫu thân dùng hết một đời này, chỉ vì muốn duy trì sự tồn tại của Đại Chu.

Hiện giờ tự tay đem tất cả những gì tranh thủ được quay trở về, làm sao có thể cam tâm?

“Không thêm một lợi thế này, bọn họ sẽ không chịu đựng con ngồi lên long ỷ kia.” Võ Hoàng biết, đây kỳ thật là một giao dịch, nhìn có vẻ nàng thua, Thái Bình lại thắng.
Đế vương, sao có thể chỉ nhìn vào thắng thua của chính mình trong một đời, nàng nhìn chính là thắng thua của toàn bộ nữ tử thiên hạ.
“Trẫm là Nữ Hoàng đầu tiên, Thái Bình sẽ là Hoàng Thái Nữ đầu tiên.” Ngữ khí của Võ Hoàng có chút kích động, “Ai nói nữ tử không bằng nam nhi, con và ta chính là chứng minh tốt nhất! Thậm chí……” Võ Hoàng bỗng nhiên giương mắt, nhìn nhìn Bùi thị cùng Uyển Nhi, “Các nàng cũng là chứng minh tốt nhất.”
Uyển Nhi nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy con tim bị hung hăng đâm một cái, nháy mắt thiêu đến nóng bỏng.
Trí tuệ như vậy, hoài bão như vậy, nữ nhân như Võ Hoàng, ở bất luận triều đại nào cũng sẽ là người siêu trần thoát tục nhất.

Uyển Nhi nghĩ, nàng có thể làm thần tử cho người ấy hai đời, tuyệt đối là chuyện may mắn cả hai đời.
Chỉ là, một đời này nàng lại có nhiều hơn một chuyện may mắn.
Dư quang nàng lặng yên liếc nhìn Thái Bình, nàng còn muốn chứng kiến một thái bình thịnh thế sắp đến.
Võ Hoàng nhìn thấy hốc mắt Thái Bình đỏ lên, nàng sờ sờ gáy Thái Bình, nắm cằm Thái Bình, để nàng ấy ngẩng đầu lên, “Đế vương không thể cúi đầu, cũng không thể để cho người bên ngoài thấy mình rơi nước mắt, con phải giống như mãnh hổ uy hiếp bọn họ mọi thời mọi khắc, làm cho bọn họ kính con, sợ con.”
Thái Bình nhịn nước mắt lại, “Vâng!”
“Trẫm còn có một chiếu thư, con tạm giữ lại, sau khi trẫm băng hà mới lấy ra tuyên đọc.” Võ Hoàng vừa nói, vừa lấy chiếu thư từ trong lòng ra.
Thái Bình muốn giở xem, lại bị Võ Hoàng đè lại.
“Chờ trẫm băng hà hẵn đọc.” Võ Hoàng lại nhắc nhở.
Thái Bình chỉ có thể tuân mệnh.
Uyển Nhi cũng tò mò, chiếu thư này Võ Hoàng viết từ khi nào? Trên chiếu thư viết nội dung gì? Nàng rốt cuộc an bài cái gì cho Thái Bình?
Võ Hoàng cười cười, rất có hứng thú mà cầm một quân cờ trắng từ trong hộp cờ, đặt lên trên bàn cờ.
Cục diện bị động ban đầu nháy mắt thay đổi, sau khi quân trắng cắn nuốt một quân đen, thắng bại đã rõ.
Võ Hoàng đã tính trước: “Có thể thu quan.”
_____
Chú giải
Thu quan: thuật ngữ sử dụng trong cờ vây, biểu thị giai đoạn kết thúc ván cờ.