Lý Hiển cùng chúng thần ở ngoài tẩm điện cầu kiến cả đêm, Võ Hoàng vẫn đóng cửa không gặp.

Tấu chương mới đưa đến ngoài tẩm điện, trong đó có không ít chuyện quan trọng đợi Võ Hoàng xử trí.

Lý Hiển càng xem càng đau đầu, những việc này làm sao mà một người nhàn rỗi xa rời chính vụ đã lâu như hắn có thể xử trí, có chút vô ý, biên giới bốc lên chiến tranh, đó chính là chuyện lớn giang sơn sụp đổ.
Nhóm thần tử không khuyên được Võ Hoàng, chỉ có thể chờ mong Lý Hiển xử trí chính vụ, Lý Hiển thay đổi phương hướng, khẩn cầu Thái Bình ra giúp đỡ.

Thật vất vả Bùi thị mới mở một cánh cửa tẩm điện ra, lại mang đến khẩu dụ của Võ Hoàng —— Anh Vương tạm thời xử lý chính vụ, từ nay về sau công chúa làm bạn bên cạnh Võ Hoàng.
Lý Hiển hoàn toàn luống cuống, triều thần trong triều phần lớn là người xa lạ, người nào có thể dùng, người nào không thể dùng, các bộ có những quan viên nào, hắn một mực không biết, làm sao mà xử lý được?
Cái gọi là quốc gia không thể có một ngày không có quân vương, Lý Hiển chỉ phải cầm bội kiếm của Vũ Lâm tướng sĩ bên cạnh đặt lên yết hầu, gấp gáp hô: “Mẫu hoàng, người đây là muốn bức con chết! Người còn không ra, con có thể…… có thể chết ở nơi này!”
“Anh Vương chớ có xúc động!”
“Bệ hạ! Cầu ngài ra chủ trì triều chính! Anh Vương chính là huyết mạch cuối cùng dưới gối ngài, hắn không thể lại có việc.”
Thanh âm của nhóm thần tử vang lên hết đợt này đến đợt khác, sáng tinh mơ ồn ào đến phiền.
Võ Hoàng kiên định ngủ một đêm mắt điếc tai ngơ, an tĩnh nhàn nhã để Uyển Nhi chải đầu, đeo quan, đưa một ánh mắt cho Thái Bình, thấp giọng nói: “Nên lên triều.”
Thái Bình đỡ cánh tay của mẫu thân, cúi đầu nói: “Vâng.”
Bùi thị lại mở cửa lớn tẩm điện một lần nữa, Thái Bình cùng Võ Hoàng cuối cùng xuất hiện ở trước mặt chúng thần, bọn quan viên nhao nhao quỳ xuống đất dập đầu, chờ đợi lệnh chỉ của Võ Hoàng.
Võ Hoàng hơi hơi ngẩng đầu, “Chuyện triều đình, lên triều đình nói, đây là tẩm điện của trẫm, không phải địa phương bàn luận chính sự.” Nói xong, nàng không quay đầu lại mà đi về phía Vạn Tượng Thần Cung.
Các triều thần thở phào nhẹ nhõm, Lý Hiển cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ai cũng không dám nhiều thêm một lời, đi theo Võ Hoàng vào trong Vạn Tượng Thần Cung.
Võ Hoàng ngồi lên long ỷ, xoa xoa thái dương, bực bội nói: “Hôm qua trẫm nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Anh Vương là nhi tử của trẫm, để hắn giám quốc hợp tình hợp lý, các ngươi có dị nghị gì?”
Các triều thần không mở miệng, Lý Hiển liền quỳ xuống trước, dập đầu nói: “Nhi thần tự biết tầm thường, khó làm được việc lớn, xin mẫu hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

“Ngươi là nhi tử duy nhất của trẫm, gánh nặng này không trao cho ngươi, còn có thể trao cho ai?” Võ Hoàng không vui, giương mắt đảo qua chúng thần, “Chư vị ái khanh, các ngươi nghĩ sao?”
Chúng thần ngậm miệng, trong lòng kỳ thật đều có đáp án, chỉ là cũng không ai dám tiếp lời Võ Hoàng.
Lý Hiển nóng lòng, vội la lên: “Xã tắc quan trọng, xin mẫu hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Nói xong, hắn lại dập đầu lần nữa, khi ngồi dậy, đứng trên điện nói, “Thái Bình nhân đức, dân vọng rất cao, bá tánh thiên hạ đều kính yêu, con xin mẫu hoàng lập Thái Bình làm……” Tầm mắt Lý Hiển dừng ở trên người Thái Bình đứng bên cạnh, nói ra cái xưng hô chưa bao giờ có kia, “Hoàng Thái Nữ.”
Nói xong ba chữ này, sắc mặt chúng thần liền biến đổi.
Trái phải trao đổi ánh mắt với nhau, trước sau nhìn xung quanh, ai cũng không dám tán thành, ai cũng không thể tán thành.
Thiên hạ sao có thể có đạo lý công chúa kế thừa ngôi vị? Mặc dù trữ quân ngu dốt, bọn họ cũng có thể tận tâm phụ tá, nhưng nam nữ khác biệt, liên quan đến cương thường, chuyện này quan trọng hơn nhiều so với gì khác.
Địch Nhân Kiệt cầm thẻ chầu, nghe đồng liêu nghị luận một lát, trong lòng đã có quyết định.

Hắn biết rõ tài đức của công chúa, cũng biết công chúa là người thủ tín, nếu không, với quyền thế hiện nay của công chúa nếu thật sự muốn quân lâm thiên hạ, chỉ sợ đã sớm ra lệnh cho quan viên thủ hạ dâng thư xin lập Hoàng Thái Nữ.
Hiện giờ Sùng Mậu là Hoàng Thái Tôn, mẫu thân Thái Bình làm Hoàng Thái Nữ, cũng coi như là hợp tình hợp lý, dù sao Sùng Mậu cũng là huyết mạch của Lý Đường, bọn họ tận tâm phụ tá Võ Hoàng nhiều năm, không phải cũng là vì để hoàng tôn Lý Đường kế vị sao?
Võ Hoàng cũng không vội đáp lại Lý Hiển, ngược lại hỏi chúng thần trước, “Chư vị nghĩ sao?”
Địch Nhân Kiệt đi ra khỏi hàng ngũ, quỳ gối bên cạnh Lý Hiển, nghiêm giọng nói: “Điện hạ đã là mẫu thân của Hoàng Thái Tôn, làm chủ Đông Cung cũng hợp tình hợp lý.”
Địch Nhân Kiệt là tâm phúc của Võ Hoàng nhiều năm, nhìn thấy hắn tán thành, lác đác vài quan viên cũng quỳ xuống đất tán thành.
Thái Bình lại đi đến trước nửa bước vào ngay lúc này, cất cao giọng: “Thần không làm Hoàng Thái Nữ Đại Chu.” Lời này vừa nói xong, chúng thần ồ lên.
Sao điện hạ dám nói như vậy vào ngay lúc này!
Địch Nhân Kiệt cũng âm thầm kinh hãi, rõ ràng thế cục rất tốt, điện hạ nói như vậy chẳng phải làm Võ Hoàng khó xử sao? Không chỉ có Địch Nhân Kiệt nghĩ như thế, các phụ tá vẫn luôn đi theo Thái Bình cũng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nếu hôm nay điện hạ làm Võ Hoàng tức giận, vậy đám phụ tá như bọn họ cũng khó thoát bị trách tội.
Các thần tử tinh mắt đã cảm thấy đáy mắt Võ Hoàng dâng lên giận dữ, tim cũng muốn nhảy lên cổ họng, bang bang rung động.
“Thái Bình, ngươi biết ngươi đang nói gì không?” Võ Hoàng lạnh giọng hỏi lại.
Thái Bình lại đi đến trước nửa bước, nghiêm nghị đối diện với khuôn mặt của Võ Hoàng, “Thần biết.”
Lý Hiển sớm đã sợ tới mức nửa người ướt mồ hôi lạnh, quỳ xuống đất dịch về trước, nhẹ nhàng kéo kéo góc váy của Thái Bình, ý bảo nàng chớ có làm càn, miễn cho chọc mẫu thân giận dữ.
“Năm đó bệ hạ đăng cơ, là vì giúp phụ hoàng bảo hộ giang sơn, nếu Đại Chu có thêm quân vương thứ hai, đây là mưu triều soán vị.” Thái Bình ngẩng mặt lên, “Thần tuyệt đối không làm người bất trung bất hiếu!”

Thái Bình đánh trúng vết thương của cựu thần Lý Đường, bọn họ chờ đợi những lời này đã đợi rất lâu, người nên nói những lời này nhất là Anh Vương lại run rẩy quỳ trên mặt đất, giống như một con cún con vẫy đuôi lấy lòng.
Đáy mắt Võ Hoàng tràn đầy sát ý, “Trẫm thật sự đã sủng hư ngươi!”
“Thần chỉ biết, từ đầu đến cuối, thần đều mang họ Lý.” Thái Bình mạnh mẽ nói ra những lời này, lần này ngay cả Võ Du Kỵ cũng bị dọa trắng mặt, vội vàng đi lên trước.
“Công chúa……”
“Cút!”
Thái Bình hất Võ Du Kỵ ra, tiếp tục nói: “Bổn cung có thể giúp tam ca bảo vệ giang sơn, nhưng bổn cung chỉ bảo vệ giang sơn của Lý Đường!” Nói xong, Thái Bình quát lên, “Tam ca, ngươi rốt cuộc là Anh Vương Đại Chu, hay là Anh Vương Đại Đường?”
Những lời này hỏi đến Lý Hiển nghẹn họng nhìn trân trối, hắn nào dám trả lời.
“Làm càn!” Võ Hoàng quát một tiếng chói tai, chỉ thấy thân thể nàng nghiêng ngã, nếu không phải Uyển Nhi kịp thời đi lên đỡ, chỉ sợ đã lập tức té xỉu trên mặt đất.
Uyển Nhi giương giọng nói: “Bệ hạ giận dữ đau tim, mau truyền thái y!” Vừa nói, vừa đỡ Võ Hoàng xuống long đài, tiếp đón các cung nhân đi đến, đỡ Võ Hoàng rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung.
Chúng thần sợ tới mức không dám thở ra.
Võ Du Kỵ gấp giọng nói: “Những lời hôm nay của điện hạ thật sự là đại nghịch bất đạo.”
“Ngươi và ta có thể hòa li!” Thái Bình dứt khoát.
Võ Du Kỵ bị một câu của Thái Bình làm nghẹn tại chỗ.
Địch Nhân Kiệt đi lên trước, cung kính nhất bái với Thái Bình, “Vì sao điện hạ phải nói những lời đó vào ngay lúc này?”
“Địch công hẳn cũng hiểu ta, đây là sơ tâm của ta.” Thái Bình bình tĩnh đáp, âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để cho những cựu thần Lý Đường nghe thấy rõ ràng.
Bọn họ không thể không xem kỹ công chúa một lần nữa, hiện giờ cánh chim của nàng đang dang ra, thế lực trong triều không nhỏ, Võ Hoàng đã già, ác quan thủ hạ đều đã gạt bỏ, huống hồ công chúa nói cũng là sự thật, tuy rằng ngỗ nghịch, Võ Hoàng cũng không thể dùng lý do này để tru sát công chúa, để tránh ngày sau bị hạ nhân công kích tập thể.
Dù sao người trong thiên hạ nhớ về Đại Đường đã lâu, dân vọng của công chúa rất cao, ngay lúc này xin khôi phục quốc hào, cũng hợp tình hợp lý.
Hai chữ “sơ tâm” của Thái Bình đánh vào tim của Địch Nhân Kiệt, cũng đánh vào tim những cựu thần Lý Đường.

Bọn họ bỗng nhiên minh bạch, mấy năm nay điện hạ cẩn trọng rốt cuộc là vì điều gì, nàng xác thật đang bảo hộ giang sơn cho tiên đế.

Còn Anh Vương……
Bọn họ nhìn bộ dáng tâm thần hoảng loạn của Anh Vương, nào có nửa điểm cốt khí mà vương tôn Lý Đường nên có? Để công chúa cai quản giang sơn, ổn định triều đình, rồi giao giang sơn cho Hoàng Thái Tôn Sùng Mậu, so với để Anh Vương chấp chính ổn hơn rất nhiều.
Dù sao, nếu công chúa có tư tâm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô ích nhiều năm như vậy, càng sẽ không ẩn nấp đến giờ này ngày này, đến khi Võ Hoàng không động vào nàng được mới lộ ra sơ tâm, xin khôi phục quốc hào Lý Đường.
Cảm tình giữa công chúa cùng phò mã rất tốt, nhưng mới vừa rồi vì Lý Đường, nàng cũng có thể nói ra hai chữ “hòa li” ngay trên điện, đủ thấy lòng nàng ủng hộ Lý Đường có bao nhiêu kiên định.
Ngay khi cựu thần Lý Đường suy nghĩ lại, Thái Bình cất bước rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung.
Chúng thần theo bản năng đi theo công chúa, trùng trùng điệp điệp đi tới ngoài tẩm cung của Võ Hoàng.
Nàng bằng phẳng quỳ ở bên ngoài tẩm cung, giương giọng nói: “Xin mẫu hoàng khôi phục quốc hào Đại Đường.”
Đám cựu thần Lý Đường nghe thấy những lời này, cũng quỳ xuống tán thành công chúa.

Bọn họ thật vất vả chờ được một ngày như vậy, bọn họ nhất định phải giúp công chúa hoàn thành việc này.
Võ Du Kỵ sợ quan viên nhân cơ hội gây rối, dẫn Vũ Lâm tướng sĩ vây quanh tẩm điện, tự mình canh gác.
Hắn biết Thái Bình đã muốn làm thì nhất định không khuyên được, hắn càng không muốn Thái Bình công bố với thiên hạ chuyện bọn họ đã sớm hòa li, cho nên hiện nay khuyên cũng không phải, không khuyên cũng không phải, như là kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi qua đi lại trước điện.
Võ Sùng Huấn tâm phiền ý loạn, mang một đám con cháu Võ thị tiến đến hỗ trợ, hôm nay nếu Võ Hoàng cho phép thỉnh cầu của công chúa, Võ thị mất đi chỗ dựa lớn nhất, bọn họ nên làm thế nào cho phải?
Hắn thầm hận Thái Bình, thật là nhìn nhầm, vốn tưởng rằng nàng gả cho Võ thị, sẽ mưu tính vì Võ thị, mặc dù nàng làm Hoàng Thái Nữ, Võ thị cũng sẽ ở bên nàng, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Thái Bình từ đầu đến cuối lại mưu tính vì Lý Đường!
Bùi thị sau khi đóng cửa điện, quay đầu lại rót một ly Cam Lộ cho Võ Hoàng, lo lắng sốt ruột.
Võ Hoàng tiếp nhận Cam Lộ, uống một ngụm, nhìn về phía Uyển Nhi, “Uyển Nhi, lại đây, cùng trẫm đánh ván cờ tiếp theo.”
“Vâng.” Uyển Nhi nghe tiếng đi tới, ngồi quỳ đối diện Võ Hoàng.
Võ Hoàng cười khẽ, “Nhịn thêm một đêm, ngày mai trẫm sẽ cho bọn họ một công đạo.”
Uyển Nhi biết màn diễn này cần phải diễn như vậy, chỉ là nàng đau lòng cho thân thể của điện hạ, lo lắng điện hạ quỳ gối bên ngoài lâu, sẽ làm đầu gối bị thương.
“Không có con đường đế vương nào dễ đi.” Dường như Võ Hoàng biết Uyển Nhi suy nghĩ cái gì, nàng cầm một quân đen, bước đầu tiên đặt vào chính giữa bàn cờ, “Khổ ải của nàng, không ai có thể chịu thay nàng.”
Uyển Nhi than nhẹ, cầm một quân trắng, đặt lên bàn cờ.
Võ Hoàng vừa lòng cười, “Trẫm cũng muốn nhìn một cái, ngươi sẽ phụ tá cho Thái Bình như thế nào?”
Uyển Nhi kinh ngạc một chút, nghe ra ẩn ý của Võ Hoàng.
Ý cười của Võ Hoàng phức tạp, “Trẫm không lùi về hậu cung, có vài người sẽ chờ đợi trẫm, với Thái Bình mà nói cũng không phải chuyện tốt.” Nói xong, Võ Hoàng lại đặt xuống một quân.
Nàng tự nghĩ thời gian không còn nhiều lắm, vậy thì làm chút gì đó cho Thái Bình.

Quân vương, vĩnh viễn không thể chỉ nhìn trước mắt.
Nàng nhìn chính là mấy chục năm sau, nhìn đến những chuyện mà nàng chờ đợi xuất hiện.
Uyển Nhi đi theo một quân, cảm khái: “Bệ hạ là mẫu thân tốt nhất trên đời.”
Ý cười của Võ Hoàng đậm hơn vài phần, “Trẫm ngược lại hy vọng ngươi nói một câu khác.”
Uyển Nhi giương mắt, đối diện ánh mắt của Võ Hoàng, kiên định nói: “Cũng là quân vương mà thần vui lòng phục mệnh.”
Võ Hoàng đắc ý cười, như suy tư gì lại hỏi: “Ngươi nói xem, đời sau sẽ bình luận về hoàng đế như trẫm như thế nào?” Không chờ Uyển Nhi trả lời, Võ Hoàng lại có chủ ý, “Đế vương mọi triều đại đều có văn bia ghi lại công tội, trẫm liền dựng Vô Tự Bia bên ngoài lăng tẩm, mặc cho người đời sau bình luận.”
Trái tim Uyển Nhi nóng lên, tuy rằng đời trước đã từng có một màn như vậy, nhưng đời này tái hiện một màn này, nàng vẫn bị lòng dạ của Võ Hoàng làm cho tin phục.
Dám giao công tội cho chúng sinh, đưa mắt nhìn từng đế vương của các triều đại, có ai có thể có cam đảm như vậy?
Võ Hoàng nhìn thấy hốc mắt Uyển Nhi đỏ lên, không khỏi cười hỏi: “Nếu để cho ngươi viết, ngươi sẽ viết công tội của trẫm như thế nào?”
Đời trước Uyển Nhi đã nghĩ tới đáp án này, cho nên một đời này nàng không chút do dự trả lời Võ Hoàng, “Nhật nguyệt lăng không.”
Võ Hoàng nghiền ngẫm bốn chữ của Uyển Nhi, tựa như lúc trước Uyển Nhi viết cho nàng.
Chiếu.
Suốt cuộc đời, nàng xứng với danh tự này.

Nàng rạng rỡ cho dù đến trăm ngàn năm sau, vẫn sáng rọi lộng lẫy như cũ.
Võ Chiếu tuyệt đối là một bút diễm lệ không thể thay thế bên trong sử sách Đại Đường!
“Trẫm là Võ Chiếu.” Khi Võ Hoàng nói những lời này, trong mắt đều là kiêu ngạo, nàng biết nàng không cô phụ danh tự này, nàng cũng hy vọng Thái Bình cũng sẽ không cô phụ cái tên của nàng ấy, “Trẫm rửa mắt mong chờ một thái bình thịnh thế.”
Võ Hoàng đặt một quân xuống bàn cờ, phát ra một thanh âm thanh thúy.
Uyển Nhi hiểu ý cười cười, kính Võ Hoàng một quân, “Thần cũng chờ mong thái bình thịnh thế đó.”
_____
Chú giải
Danh tự: tên gọi.
Cương thường: tam cương (nghĩa vua tôi, cha con, vợ chồng) và ngũ thường (nhân, nghĩa, lễ, trí, tín), đạo làm người theo quan niệm Nho giáo.
Vô Tự Bia: bia không có chữ..