*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Mọi người vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một nhóc con đứng ngoài cửa, chỉ loạn ra bên ngoài. Trong tay bé con còn ôm một bình đựng thứ gì đó, lớn tiếng a a kêu lên.

Thật sự là do âm thanh kia quá đột ngột, vì vậy tất cả mọi người trong kí túc xá đều đồng loạt nhìn sang.

Da Đen đứng gần cửa nhất, cậu ngồi xổm xuống, nhìn Trử Thư Mặc nho nhỏ đứng bên ngoài. Khắp mặt đứa nhỏ này đều là mồ hôi, cậu lập tức đứng dậy kéo Trử Thư Mặc đi vào.

Trử Thư Mặc là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, tộc Noelle đều luôn có sự cưng chiều, bảo hộ nhất định với đứa nhỏ.

Vừa mới bước ra khỏi cửa, cậu nhìn theo hướng Trử Thư Mặc chỉ, sau đó sững sờ cả người.

Tóc Quăn đứng gần Da Đen nhất, thấy cậu ta nhìn ra ngoài nửa ngày, lập tức nhíu mày lại gần.

Vì không muốn làm ầm ĩ nên cậu chỉ có thể đè thấp giọng: “Da Đen, sao cậu lại đứng ngoài này?”

“A a a!” Rõ ràng mấy người họ và Trử Thư Mặc chẳng có chút tâm linh tương thông gì hết, cậu chỉ hận không thể đánh thức Mắt To, một bên kéo Tóc Quăn lôi ra ngoài, một bên dùng hết sức đẩy Da Đen sang bên cạnh. Trử Thư Mặc nhanh chân chạy lại gần Búp Bê, một tay kéo lấy tay cô, ánh mắt dừng trên người Tóc Quăn. Tay còn lại kéo Mắt To, tuy động tác rất nhẹ nhưng ý đồ cũng rất rõ ràng.

Cậu liếm môi, tay chỉ ra ngoài, a a kêu to.

Vào lúc này, Da Đen đứng chắn trước cửa lui ra sau vài bước. Tóc Quăn cũng lấy tay xoa hai mắt mình, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trử Thư Mặc.

Trử Thư Mặc lúc này vội muốn chết, tức giận giậm chân xuống đất mấy cái. Trong lòng nghĩ mấy người đây là đang làm cái gì vậy? Vốn đợi Ngu Uyên tới đã lâu, trên đường tới còn phải tả vết thương cho Phillip biết còn mang theo đúng thuốc. Cậu quay đầu nhìn Mắt To, bộ dạng không xong thế kia, thế nào mấy người lại còn chậm chạp như vậy chứ?

Nhưng trừ lo lắng suông cũng không còn biện pháp khác, cậu vẫn chưa thể nói chuyện, ê a cả nửa ngày cũng chẳng có ai hiểu. Nghiêng đầu nhìn Mắt To đang nằm trên giường hít thở khó khăn, Trử Thư Mặc cắn môi, trực tiếp chạy đi.

“Tiểu khả ái, em đừng động vào Mắt To….” Búp Bê vẫn còn mờ mịt chưa rõ, nhưng nhìn thấy Trử Thư Mặc lao thẳng vào người Mắt To, cô bản năng hô to một câu, hai tay giang ra ngăn cản cậu lại gần.

“A A A A!” Trử Thư Mặc hết sức nóng nảy, tình huống của Mắt To đã xấu như vậy rồi, một giây cũng là thời gian, sao những người này hành động lại chậm chạp như vậy?

May mắn đúng lúc này, Da Đen chạy từ ngoài vào trong, hô to: “Mau đưa Mắt To ra ngoài!”

“Cái gì?” Búp Bê sửng sốt, hai tay hơi hạ xuống. Da Đen nhanh chóng lại gần, dùng thời gian ngắn nhất xốc Mắt To lên lưng, mau chóng ra ngoài.

“Cái gì? Sao lại thế này….”

Búp Bê còn chưa nói xong, Tóc Quăn đã kêu lên: “Búp Bê, Búp Bê nhanh lên. Ngu tổng, Ngu tổng ở bên ngoài, hình như còn dẫn theo cả