*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Sự thật chứng minh, hai giờ đường xe hết sức nhàm chán.

Chử Thư Mặc tất nhiên không biết cậu lại phải ngồi cùng Ngu Uyên trong thời gian dài như vậy. Nếu như biết trước, có đánh chết cậu cũng không đi.

Nhất là trong trường hợp ghế phó lái có lão già kia. Không ai khác, chính là cái lão già mặc vest đưa cậu lên xe ấy.

Tấm lòng kính già yêu trẻ tất nhiên Chử Thư Mặc vẫn có. Trước khi bị bắt vào cung, nhìn thấy người già neo đơn, phụ nhân khốn khó hay trẻ em lang thang, cơ bản cậu đều giúp một chút sức mọn. Sau này, chỉ cần cậu nhìn hơi lâu một chút, Thiên Diễn Đế đều mặt lạnh tanh, phun ra câu nhàm chán rồi kéo cổ cậu về bên cạnh hắn.

Chử Thư Mặc không biết tại sao, cậu chính là không thích cái lão già này. Người này làm cậu không thoải mái, từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã có cảm giác này.

Cậu cũng đã từng cố gắng xây dựng phòng tuyến tâm lý cho bản thân, nhưng vẫn chẳng có chút tác dụng nào.

Hơn nữa, Ngu Uyên còn không chịu để cậu ngồi cạnh hắn, đúng là chẳng có chút tín nhiệm nào cả.

Chử Thư Mặc phải gian nan như thể trèo đèo lội suối, còn rớt mất một chiếc tất mới có thể đến gần chỗ ghế ngồi của Ngu Uyên.

Chử Thư Mặc ngồi trên ghế sô pha mềm mại, luống cuống nhéo đầu ngón chân nho nhỏ tròn vo của mình. Cậu đang định góp chút sức leo nốt chặng cuối, không ngờ bàn tay to của Ngu Uyên lại vươn tới đây, ôm lấy cậu trong lòng bàn tay.

Cjử Thư Mặc kịch liệt từ chối, nhất là khi cậu phát hiện mình thiên tân vạn khổ như vậy mà lại bị Ngu Uyên đặt về chỗ cũ!

Ngu Uyên lại không thèm để ý đến sự chống cự của cậu, hắn còn cảm thấy có vẻ như chơi rất vui. Tay hắn lật lên, nắm lấy hai cẳng chân nhỏ bé của cậu, lắc lư lắc lư vài cái, nhân tiện còn dùng đầu ngón trỏ điểm lên mũi cậu.

Chử Thư Mặc:!!!!

Chử Thư Mặc dùng vẻ mặt uất hận trừng Ngu Uyên, liều mạng muốn tránh thoát hắn. Nhưng thực sự sức lực của cậu chẳng là gì so với Ngu Uyên, đừng nói giãy giụa, cử động còn không thể nữa là.

Lâu sau đó hắn còn không chịu nhẹ tay, Chử Thư Mặc bực đến mức hai bên tóc mai dựng đứng.

Ngu Uyên nhìn đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt quật cường của cậu, lại còn bộ dạng nhất quyết không dừng lại việc giãy giụa. Đáy mắt hắn hiện lên chút ý cười, sau đó lỏng tay, ném nhóc con này lên không trung.

Chử Thư Mặc:!!!!

Đây mà là việc người bình thường làm à?!!!!

A?!!!!

Chử Thư Mặc cứng người xoay tròn mấy vòng trên không trung, đôi mắt trừng to đã ngập nước mắt, trong lòng gào thét điên loạn. Hai giây sau đó, cậu ngồi trong lòng bàn tay Ngu Uyên, sụt sịt mũi, hai chân hai tay vừa nhỏ vừa ngắn quắp chặt lấy ngón cái hắn. Cậu dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, rồi bất động. (MTLTH.dđlqđ)

Chử Thư Mặc nhắm mắt lại, tự thôi miên mình.

Nhìn nhóc con vẫn không ngừng run rẩy, Ngu Uyên rốt cuộc không nhịn được mà cười. Hắn lấy khối đường Chử Thư Mặc còn chưa kịp ăn xong từ túi áo trước ra, giơ ra trước mặt cậu.

Chử Thư Mặc hé mắt, sau đó quay lại trừng mắt lại nhìn hắn, tặng cho Ngu Uyên một cái nhìn đầy ắp khinh bỉ. Anh nghĩ tôi thực sự là đứa trẻ lên ba sao? Tài mọn này mà muốn dỗ tôi?

Cuối cùng còn rất có cốt khí mà uốn éo người, nhưng đôi móng vuốt bé xinh ấy vẫn không chịu buông khỏi ngón tay Ngu Uyên.

Ngu Uyên cũng không gấp, ôm vững Chử Thư Mặc trong bàn tay. Sau đó đung đưa khối đường qua lại trước mặt cậu, thi thoảng lại hơi chạm nhẹ lên đôi môi chúm chím kia một chút.

Đôi môi mềm mại ngay lập tức dính chút vụn đường, cứ như vậy qua mấy lượt, đôi mắt Chử Thư Mặc không được tự nhiên đảo quanh. Cậu nhịn không được xoay đầu sang một bên, lén lúi hé miệng.

Môi vừa hé, đầu lưỡi phấn nộn cũng nhanh chóng liếm đi vụn đường bên khóe môi. Trong khi đó khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hết sức nghiêm túc, đôi lông mày cũng nhíu lại gắt gao, nhìn qua còn thật sự nghĩ nhóc con này thật quật cường. (MTLTH.dđlqđ)

Hai giây sau, vụn đường vốn dĩ vẫn còn ở khóe môi không biết đã biến đi đâu mất. Đôi môi nhỏ nhắn kia còn vương chút ánh nước.

Cậu vẫn rất nghiêm túc xoay ót lại cho Ngu Uyên nhìn, đôi mắt lại vòng vo qua lại. Cậu vẫn nghĩ hành động vừa rồi bí mật như vậy, chắc chắn vẫn chưa bị phát hiện, quả thực là vừa bảo vệ được tôn nghiêm một cách hoàn mĩ, lại vừa có thể được ăn đường.

Chỉ tiếc sự thật thường rất vô tình, bởi vì ngay giây tiếp theo, một cái yếm nho nhỏ được cột dưới cổ cậu.

Bên này Ngu Uyên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mang yếm cho Chử Thư Mặc, khiến cậu ngay cả cơ hội phản khảng cũng không có.

Lại còn có thể ngay trước