*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Tiểu Mặc?” Mập Mạp ngồi trên ghế sô pha, nhìn cái tên cuối cùng dưới tờ danh sách, thanh âm mang theo nghi hoặc.

“Phải.” Trần Lâm nhìn cậu ta, rót chén nước: “Là tên Ngu tổng tự mình đặt, cậu ta cũng coi như may mắn, ra đời chưa tới một tháng mà đã có tên gọi. Bài kiểm tra trắc nghiệm ngày mai cậu ta cũng làm, mà tuần tập huấn cậu ta cũng đi.”

Mập Mạp ngẩng đầu lên, kinh ngạc: “Cái gì? Nhưng, nhưng không phải trong học bạ có ghi cậu ta mới sinh ra được vài ngày hay sao? Sao lại có tư cách dự thi chứ? Con vất vả lắm mới kéo Mắt To khỏi danh sách mà…”

“Gấp cái gì?”Trần Lâm nhíu mày, lườm cậu ta một cái: “Nhỏ như vậy có năng lực gì chứ? Phiền toái duy nhất là cái tên này do Ngu tổng tự mình đặt tên mà thôi. Đến thời điểm thi đấu, con nên tránh tranh chấp với cậu ta.”

Mập Mạp nhíu mày: “Nhóc con kia vô dụng như thế, con động đến cậu ta làm cái gì? Chủ yếu là, cậu xác định thứ tự của trận đấu này được…..tốt chứ?”

Ba chữ cuối cùng Mập Mạp nói rất cẩn thận, nhưng vẫn không che dấu được vui sướng trong mắt. (MTLTH.dđlqđ)

“Chắc chắn có thể.” Trần Lâm cười nửa miệng: “Vì chuyện này mà ta đã phải vất vả ngược xuôi đến nửa năm trời, cuối cùng cũng có được một câu nói của bác sĩ Lý. Ông ta đã đồng ý để cậu ngồi trên chiếc ghế phó chủ nhiệm. Đến lúc ấy, tuyển con vào còn khó nữa sao?”

“Vâng vâng vâng, con biết cậu là lợi hại nhất mà.”Mập Mạp vừa nghe, vẻ mặt lập tức hớn hở.

Trần Lâm thấy vậy, khuôn mặt tỏ vẻ đắc ý, vỗ vỗ vai Mập Mạp: “Biết là được rồi. Nhưng con phải nhớ kỹ mấy ngày gần đây nên yên tĩnh. Chuyện ầm ĩ với Mắt To ngày ấy, cậu cũng đã phân tích cho con nghe rồi, con còn nhớ không? Náo loạn như vậy, lại còn kéo cả Ngu tổng tới. Nếu hắn không tới, hắn sẽ không cho người đi hỏi chuyện về cuộc thi nâng cấp, cũng không nhét củ khoai lang nóng phỏng ta kia vào danh sách.”

Mập Mạp sờ đầu, khuôn mặt nhăn nhó: “Chuyện này, cậu cũng không thể trách con được, con làm sao biết tên nhóc kia….Hơn nữa, cho dù có biết, con cũng không biết được Ngu tổng quan tâm cậu ta như vậy. Không phải chỉ là một tên Noelle sao? Lại còn là một bình hoa vô dụng, Ngu tổng sao lại…..”

“Làm cho lão phu nhân xem mà thôi, dù sao khế ước cũng là do Ngu lão phu nhân tự mình chỉ định. Bằng không một Hồn thú cao cấp như hắn làm sao có thể liếc mắt nhìn một Noelle còn chưa sinh ra chứ?” Trần Lâm nói xong, cười lạnh: “tộc Noelle cũng không chỉ có mình cậu ta, chuyện này cậu không trách con, về sau đừng quan tâm đến cậu ta là được. Cũng chỉ là một Noelle mà thôi, nửa năm sau khế ước tự động hủy bỏ, lúc đó cậu ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm.”

“Vâng vâng vâng, cậu nói gì cũng đúng cả.” Mập Mạp hớn hở, ngũ quan ép chung vào một chỗ.

Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh của Trần Lâm lóe lên một cái, là một tin nhắn còn chưa đọc. Nhìn tên người liên hệ, Trần Lâm nhíu mày, phất tay ý bảo Mập Mạp mau đi ra ngoài.

“Đi ra ngoài trước đi, cậu có việc. Một tháng sau chính là lễ trưởng thành của con, nhớ rõ phải chuẩn bị chu đáo.”

Mập Mạp nghe vậy, vội vàng đứng dậy, nói câu cảm ơn xong liền vòng ra sau Trần Lâm đi ra.

Đi ngang qua cái bàn, Mập Mạp quay đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy tên người liên hệ là tiến sĩ Diêu.

Chỉ dám thoáng nhìn như vậy, để ý tới Trần Lâm hơi cử động bả vai, chân cậu ta cứ như được bôi dầu, chạy một mạch đi.

Cả một ngày, tâm tình của Chử Thư Mặc đều chỉ xoay quanh câu cảm ơn ấy, còn có cái tên ‘tiểu Mặc’ làm cậu hết sức buồn rầu.

Không hiểu sao lại nhớ tới Ngu Uyên hôn mê ngày ấy, hắn đã nỉ non tên cậu.

Thư mặc giang sơn, là tên năm đó sư phụ đặt cho Chử Thư Mặc. Khi đó Hồn thú có mặt khắp trên Thái Huyền, còn Hồn thuật sư là một chức nghiệp thưa thớt. Không giống như Hồn thú, Hồn thuật sư chỉ là người bình thường, không có khả năng trở thành Hòn thú sư.

Nhóm người như vậy đã trở thành chủng tộc bị ức hiếp sớm nhất Thái Huyền.

Hồn thú lúc đó không