*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Chử Thư Mặc tìm được vật gì đó hình trụ gần đó, mặt trên được bao một lớp da thuộc. Cậu nghiến răng nghiến lợi trèo lên.

Vất vất vả vả trèo lên trên, lúc cúi xuống bất ngờ nhìn thấy tấm da thuộc bị nhăn. Chử Thư Mặc ngượng ngùng gãi đầu, áy náy đến nỗi không biết phải nói gì, hai tay tạo thành hình chữ thập, vái mấy vái.

Sau đó lại trèo lên tay vịn, vượt qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng đến được mặt bàn.

Nằm vật ngửa trên bàn thở dốc, Chử Thư Mặc tuyệt vọng nghĩ, trong Học viện trừ nơi ở và làm việc của các giảng viên, tất cả mọi thứ đều làm tỉ lệ của tộc Noelle. Nếu như bên ngoài mà mọi thứ đều làm theo tỉ lệ cơ thể của tộc Hồn thú, vậy thì sau này cậu sống độc lập rồi chắc mệt chết mất.

Vừa yên lặng nghĩ vừa thở dài, lồm cồm bò dậy, vỗ vỗ đầu gối rồi mới chạy bước nhỏ tới Khế hôn thạch.

Cách viên đá ngày càng gần, Chử Thư Mặc càng có cảm giác bị thứ gì đó hấp dẫn, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Đến khi đứng trước mặt viên đá rồi, đáy lòng lại có chút luống cuống, bối rối.

Viên khế hôn thạch này trong mắt cậu vẫn như ngày nào, độ lớn giống nhau, ánh sáng giống nhau, thậm chí cả ấn kí lưu lại trong khoảng ba mười năm đợi chờ ấy vẫn như cũ.

Bên trong khế hôn thạch có gì đó đang di chuyển, tựa như vậy còn sống.

Chử Thư Mặc trợn tròn mắt, theo bản năng mà cắn môi, sau đó nghiêm túc nhìn viên đá. Một lát sau, dường như viên đá đang phát ra lời mời gọi khiến cậu không nhịn được vươn tay ra, sờ lên bề mặt viên đá.

Bàn tay mềm mại phì nộn vừa chamh vào viên đá, Chử Thư Mặc cảm giác như có thứ gì đó đang cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể mình. Năng lượng này không mang theo công kích mà rất ấm áp, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được xúc cảm của nó, hình như là…vui vẻ?

Không đợi Chử Thư Mặc suy nghĩ sâu thêm, hành lang bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện. (MTLTH.dđlqđ)

“Ngu tổng, có cần chuẩn bị bữa tối không ạ?” Là giọng nói của Phil.

Chử Thư Mặc hoảng sợ, không kịp nghe câu trả lời của Ngu Uyên, nhảy dựng cả người lên.

Nhìn trái nhìn phải, ánh mắt Chử Thư Mặc rơi vào một cái hộp đặt trên bàn. Cậu quay đầu nhìn cửa phòng, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Chử Thư Mặc không chút nghĩ ngợi lao vào. Sau đó chúi đầu vào trước, hai chân quẫy đạp một hồi mới lọt hẳn vào hộp.

“Buổi tới hai ngày tới ngài sẽ không dùng bữa ở nhà, phải không ạ?” Phil đi theo sau Ngu Uyên, cung kính hỏi.

“Phải.” Ngu Uyên nói xong, nhíu mày tựa như nhớ tới điều gì đó: “Ngày mai tiểu Mặc sẽ bắt đầu đi tập huấn cho cuộc thi nâng cấp?”

Phil gật đầu: “Ngày mai sẽ có một bài kiểm tra nho nhỏ để lưu lại hồ sơ, sau đó mới cùng huấn luyện viên đến nơi tập huấn.”

“Mất bao lâu?” Ngu Uyên cởi áo khoác ngoài.

“Một tuần ạ.”

Câu trả lời vừa dứt, Ngu Uyên dừng bước chân lại, nhíu mày: “Một tuần?”

Phil gật đầu: “Đúng ạ, dựa theo lệ thường, kì tập huấn kín sẽ diễn