*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Sự thật đã chứng minh, từ xưa đến nay, tất cả các phụ nữ đều có thiện cảm với những người nói mình trẻ hơn tuổi. Ví dụ tốt nhất chính là Chử Thư Mặc bây giờ, cậu cảm thấy rất rõ ràng từ khi cậu gọi cô là chị gái, Chritian đã dịu dàng đi không ít.

Còn không trách mắng cậu tự tiện đi lại, chỉ híp mắt nhìn cậu, sau đó ném cậu vào ghế, cảnh cáo một câu ‘không được chạy linh tinh’, rồi lại về lại ghế ngồi của mình.

Chử Thư Mặc thấy vậy, lập tức an phận ngồi tại chỗ. Dù sao cũng đã gần tới căm cứ tập huấn, cậu nhất định sẽ được nhìn thấy, không có gì phải gấp.

Chritian quay đầu nhìn cái đầu củ cải nhỏ bé kia đang rất ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cô khẽ cười. Chritian chỉnh lại dáng ngồi của mình, tính thời gian và địa điểm đã đi qua, đúng là đã sắp tới căn cứ Andrew rồi.

Vốn dĩ lần này người bảo vệ an toàn cho nhóm Noelle đi tập huấn này không phải Chritian. Kế hoạch thông qua đã được một ngày, Ngu Uyên đột nhiên liên lạc tới, chỉ đích danh cô phải đi cùng đội ngũ.

Nghĩ tới đây, Chritian không nhịn được lại quay đầu nhìn nhóc con kia một cái. Ngày ấy Ngu Uyên phái người tới hỏi thăm, vài ngày sau, trong danh sách đột nhiên xuất hiện một nhóc con còn chưa lớn tới một tháng.

Cô ban đầu còn không cách nào tin tưởng được rằng Ngu Uyên sẽ tốn công tốn sức vì oắt con này như vậy. Cho dù tin đồn nói rằng chính nhóc con này đã chọn một viên tinh thạch hợp với hồn lực của Ngu Uyên, cô cũng chỉ cho đó là chuyện tầm phào.

Nhưng vừa rồi…..

Noelle không thể giống với Hồn thú, tình trạng thân thể của họ đã quyết định họ không thể giữ tỉnh táo trong suốt cuộc hành trình. Tuy nói có thể là do tỉnh lại giữa đường, vậy sao lại phải ra đứng nhìn ngoài cửa sổ?

Đặc biệt là khi đó, chức năng phản xạ lại hình ảnh của cửa kính đã làm Chritian nhìn rõ vẻ mặt của Chử Thư Mặc lúc ấy.

Là vẻ nghiêm túc, chăm chú, rất khác với lúc gọi cô là ‘chị gái’, tựa như hai con người hoàn toàn khác nhau. Khi ấy, bộ dạng của nhóc con này không phải là loại vô tri ngu ngốc bây giờ.

Là chuyện gì cũng không hiểu, chỉ là ngẫu nhiên như vậy, hay nhóc con này có năng lực gì mà Ngu Uyên cũng tình nguyện chăm sóc chu đáo?

Nghĩ tới đây, Chritian quay đầu lại nhìn Chử Thư Mặc. Dù sao cô cũng là người Ngu Uyên tìm đến để bảo vệ Chử Thư Mặc, đến lúc đó có thể nhìn xem xem có phải cậu nhóc này có bí mật khác không.

“Đã đến căn cứ Andrew an toàn, xin quý khách chuẩn bị sẵn sàng, xuống xe theo thứ tự! Đã đến căn cứ Andrew an toàn, xin quý khách chuẩn bị sẵn sàng, xuống xe theo thứ tự!”

Thanh âm máy móc cứng nhắc vang lên, toàn bộ mọi người trên xe đã tỉnh lại hết từ mười phút trước, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Mang hành lý xuống, Búp Bê duỗi lưng, nhìn sang Chử Thư Mặc vẫn đang khom lưng lấy đồ dùng của mình: “Tiểu Mặc, em có thấy bồn chồn không?”

“Hả?” Chử Thư Mặc nhìn cô, chú ý thấy đội ngũ đang dần xếp hàng, cậu đưa tay vỗ vai Búp Bê. (MTLTH.dđlqđ)

“Là căn cứ Andrew đó.” Búp Bê hiểu ý, kéo va li nhỏ của mình ra khỏi chỗ ngồi, vừa đi vừa chớp mắt với cậu: “Nghe nói nơi này chính là căn cứ huấn luyện lớn nhất, tinh thạch và hồn thạch vô cùng phong phú. Chị chưa từng tới đây đâu, không ngờ tiểu Mặc lại có thể gặp may mắn ngay ngày đầu tiên như vậy.”

Chử Thư Mặc dừng một chút, rồi đáp lời: “Chúng ta sẽ thi ở chỗ này sao?”

“Đúng.” Búp Bê nhìn Chử Thư Mặc: “Cụ thể là thi trên máy móc, chị cũng không hiểu lắm, nhưng hình thức thi thì đúng là như vậy.”

Chử Thư Mặc mở hai mắt thật to: “Phân loại tinh thạch sao?”

Búp Bê gật đầu.

“Nhưng làm như vậy làm sao biết được phân loại là đúng hay không?” Chử Thư Mặc hỏi.

Búp Bê dừng lại, ngoẹo đầu, kì quái hỏi: “Hả? Tiểu Khả ái, em không biết à?”

“Biết gì cơ?”

“Em là Noelle của Ngu tổng, chị tưởng rằng em đã sớm biết rồi cơ. Không sao, chị sẽ giải thích lại với em.” Búp Bê suy nghĩ một lát rồi mới từ từ giải thích.

“Rất nhiều năm về trước, bác sĩ lý đã nghiên cứu một hạng mục về hồn thạch.” Búp Bê thần bí nói: “Chính là cái loại máy để giảm bớt lượng công việc của tộc Noelle.”

Chử Thư Mặc nhướn