Khi Lâm Tuyết thức giấc vào ngày hôm sau, Lăng Vũ Trạch đã đến Lăng thị.
Có vẻ vì đêm qua làm chuyện đó thật sự quá sức nên Lâm Tuyết cảm thấy không muốn ăn sáng, lúc này trời dần chuyển sang mùa đông, Lâm Tuyết muốn ra ngoài đến trung tâm thương mại mua một ít quần áo mùa đông cho Vũ Trạch, nhưng đi được nửa đường liền cảm thấy bụng không thoải mái.
Cô nhìn thấy bệnh viện trên đường đi nên quyết định ghé vào kiểm tra.
Lúc ở phòng khám, bác sĩ nhìn cô mỉm cười cẩn thận nói:"Lăng phu nhân, cô có thai rồi."
"Có thai?"
Lâm Tuyết mở to hai mắt không dám tin.
Làm sao cô có thể mang thai?
"Tất nhiên, đã có kết quả chính xác, tôi khuyên cô nên đi khám thai."
Lâm Tuyết lúc đầu có chút không tin, nhưng khi cầm phiếu xét nghiệm, cô thật sự đã tin rằng bản thân cô mang thai, hơn nữa còn mang thai ba tuần.
Cầm tờ xét nghiệm, tay chân Lâm Tuyết run rẩy.
"Tôi thật sự mang thai sao, nhưng tôi nghe nói thân thể của tôi…"
"Thân thể của cô mọi thứ đều khỏe mạnh, mang thai rất là bình thường.


Chỉ là… bất quá thời gian đầu thai kỳ không ổn định, cô và chồng nên kiềm chế một chút không nên thân mật, nếu không bụng cô sẽ lại khó chịu."
Nghe lời bác sĩ nói, gương mặt Lâm Tuyết đỏ ửng lên.
Hóa ra bụng cô không thoải mái là vì sự điện cuồng của cô và Lăng Vũ Trạch đêm qua.
Nhưng mà, trước kia rõ ràng đã nói rằng cô không thể mang thai nữa, sao cô lại có thể mang thai lại sớm như vậy.
Chẳng lẽ là bát canh bổ dưỡng của dì Trương phát huy tác dụng.
Nhưng cô cũng không thể nghĩ quá nhiều về lý do, cô đã có thai… là con của cô và Vũ Trạch… lần này khi nghe tin tức này, cô thật sự hạnh phúc.
Lâm Tuyết ra khỏi bệnh viện, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lăng Vũ Trạch.
Cô dám cá khi Vũ Trạch biết được tin tức này, anh còn sẽ hạnh phúc hơn cô.
Khi Lâm Tuyết cúi đầu mở khóa điện thoại để bấm số của anh, cô đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhức, hai mắt đột nhiên tối sầm lại.
Lăng Vũ Trạch đang có một cuộc họp quan trọng ở Lăng thị thì điện thoại cá nhân của anh đột ngột reo lên.
Liếc nhìn thấy là số của Lâm Tuyết gọi đến, Lăng Vũ Trạch ra hiệu dừng cuộc họp, nghe máy.
Tuy nhiên, khi anh nghe máy, anh lại nghe được giọng nói của Tống Tử Hân?
Lăng Vũ Trạch nghi ngờ nhìn lại số gọi đến nhưng đó thật sự là số của Lâm Tuyết, hơn nữa Tống Tử Hân đang ở trong tù, chuyện này không thể nào.
"Lăng Vũ Trạch, Lăng tổng, anh còn muốn gặp lại vợ hay không?"
"Tống Tử Hân?"
"Haha… thật bất ngờ, Lăng tổng vẫn còn nhớ giọng của tôi?"
Giọng nói của Tống Tử Hân mang theo sự chêu chọc.

"Nhưng tôi nghĩ điều anh muốn nghe nhất hiện tại là giọng nói của tiện nhân Lâm Tuyết này phải không?"
Vừa dứt lời, Lăng Vũ Trạch ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng "chát"
"Nói đi, con tiện nhân Lâm Tuyết, tao bảo mày nói."
Trong lòng Lăng Vũ Trạch run lên, anh nhận ra sự bất ổn, Lâm Tuyết có lẽ đã bị Tống Tử Hân bắt cóc.
"Lâm Tuyết, tao kêu mày nói… nói đi, con khốn này "
Vừa tức giận, Tống Tử Hân giận dữ chửi bới, giơ chân đá vào bụng Lâm Tuyết.

"A…"
Cảm giác đau đớn khiến Lâm Tuyết kêu lên một tiếng..
Lăng Vũ Trạch nghe được thanh âm đau đớn của Lâm Tuyết, nhịp tim đập loạn.
"Tống Tử Hân, cô đừng có hành động liều lĩnh.

Cô muốn gì, nói ra đi… đừng làm tổn hại cô ấy."
"Tôi cho anh hai mươi phút, lập tức đến ngoại ô thành phố Hải Sơn, bằng không tôi sẽ cho người ăn thịt cô ta và giết cô ta."
Lời đe dọa của Tống Tử Hân khiến Lăng Vũ Trạch tê cả da đầu một hồi.
"Được, tôi sẽ tới ngay, chỉ cần cô đừng làm tổn hại đến Lâm Tuyết."
"Không ngờ Lăng tổng lại có ngày quan tâm đến một người phụ nữ như vậy, tôi từng nghĩ rằng người phụ nữ anh quan tâm là tôi, nhưng bây giờ xem ra cô ta lại là Lâm Tuyết."
Tống Tử Hân mỉa mai.
"Lăng tổng, chúng ta cũng qua lại mấy năm nay, tôi nhất định phải báo cho anh một tin tốt.

Lâm Tuyết mà anh yêu quý đã mang thai."
"Cô nói cái gì?"
Lăng Vũ Trạch đang vội chạy ra khỏi Lăng thị liền nghe thấy, tim đập loạn xa.
Tuyết nhi có thai…

"Cô ta căn bản là không hề bị vô sinh, tôi đã cấu kết với tay bác sĩ đó để lừa anh hahaha."
Tống Tử Hân cười rất nhanh, sau đó giọng điệu thay đổi.
"Lăng Vũ Trạch, anh yêu con tiện nhân này đến thế sao? Nhanh như vậy liền kéo cô ta lên giường để cho cô ta mang thai con của anh.

Tôi đã ở bên cạnh anh, đợi anh lâu như vậy, anh cũng chưa từng muốn chạm vào tôi.

Sẵn đây tôi sẽ nói thêm cho anh biết một việc, tôi vừa đá vào bụng con tiện nhân Lâm Tuyết của anh, anh nghĩ đứa bé trong bụng cô ta còn có thể cứu được hay không?"
"TỐNG TỬ HÂN!"
Lăng Vũ Trạch nghiến răng nghiến lợi rít lên, cảm nhận được đang cực kỳ phẫn nộ và muốn giết kẻ bên kia điện thoại.
"Vũ Trạch, anh đừng đến.

Đây là một cái bẫy, Tống Tử Hân, cô ta điên rồi."