Lăng Vũ Trạch cuối cùng cũng nghe giọng nói của Lâm Tuyết.
Cho dù không nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, anh vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi và hoảng loạn của cô.
Lăng Vũ Trạch hiên tại còn lo lắng và sợ hãi hơn cô.
Tống Tử Hân là một người phụ nữ điên cuồng, cái gì cô ta cũng dám làm/
Lăng Vũ Trạch ngồi vào ghế lái, hai bàn tay run lên.

Những năm qua, anh chưa từng yêu thương chiều chuộng Lâm Tuyết đúng mực, Lúc nào cũng khiến cô phải chịu rất nhều tổn thương, lần này, dù phải trả giá bằng mạng sống của mình, anh cũng sẽ cứ được Tuyết nhi.
Tuyết nhi, đừng sợ, anh sẽ đến ngay với em.

Em và con hãy đợi anh, nhất định phải đợi anh.
Trong một nhà kho bỏ hoang.
Lâm Tuyết đang nằm trên sàn nhà, lấy tay ôm lấy bụng dưới.

Cú đã vừa rồi của Tống Tử Hân tung ra rất mạnh mẽ và rất đau nhưng may mắn là nó không trúng vào yếu điểm.
Nhung mà không ái đoán được Tống Tử Hân có lại tiếp tực làm điều gì đó đáng sợ hơn.
Tống Tử Hân vượt ngục, ra ngoài liền theo dõi Lâm Tuyết, bắt cóc cô, hiện tại dùng cô làm con tin để dụ Lăng Vũ Trạch đến, người phụ nữ này rõ ràng là đã điên rồi.
Đối mắt với một kẻ điên không còn lý trí, chuyện gì sẽ xảy ra hoàn toàn không thể đoán trước được.
Nhưng lần này, dù thế nào đi nữa, cô nhất định phải bảo vệ đứa bé này.
Tống Tử Hân bước đến trước mặt Lâm Tuyết, đưa tay siết lấy chiếc cằm thon gọn và thanh tú của cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Lâm Tuyết.
“Chậc chậc, vẻ ngoài thật sự xinh đẹp, khó trách Vũ Trạch vừa gặp đã yêu cô.”
“Nhưng không lâu nữa đâu, khuôn mặt này của cô sẽ biến thành một con mèo mướp.”

“Lâm Tuyết, tôi không có được anh ta, cô cũng đừng hòng có được.”
Tống Tử Hân nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy hung ác.
Nhìn người phụ nữ thẹn quá hóa giận, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tuyết lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
“Sao vậy? Có phải là rất đau lòng không? Lăng Vũ Trạch trước sau đều yêu tôi, cô ghen à? Ghen đến mức phải lái xe đâm vào tôi thêm lần nữa?”
“Câm miệng.”
“Tống Tử Hân, tôi còn tưởng cô thông minh lắm.

Nhiều năm như vậy, Lăng Vũ Trạch chưa hề chạm vào cô lấy một lần, trong lòng cô không có khó chịu sao?”
“Câm miệng, Lâm Tuyết… tao nói mày câm miệng.”
“Tống Tử Hân, đời này có một người đàn ông yêu tôi như vậy là quá đủ rồi, tôi chết không hối tiếc, cô cho rằng tôi sẽ sợ sao? Ai mà không chết.”
Tống Tử Hân bị lời nói của Lâm Tuyetse kích thích đến mức toàn bộ khuôn mặt đều biến dạng, trong giống như mụ phù thủy hung ác muốn ăn thịt hút máu của Lâm Tuyết.
“Lâm Tuyết, mày cứ ở đó kiêu ngạo một chốc đi.

Chẳng bao lâu nữa, mày sẽ đi xuống địa ngục để tìm nghiệt chũng đã chết kia.”
“Rầm.,,”
Của kho bị Lăng Vũ Trạch một cước đá văng.
Tống Tử Hân gần như theo phản xạ tóm lấy Lâm Tuyết đang nằm trên mặt đất, tay phải cầm một con dao găm sắc bén và án vào chiếc cổ trắng nõn và mềm mại của Lâm Tuyết.
Ánh mắt Lâm Tuyết và Lăng Vũ Trạch đối diện nhau, nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt mê người của anh, Lâm Tuyết trong lòng tràn đầy an ủi.
"Tuyết nhi, em có sao không?"
"Anh nghĩ cô ta bây giờ sẽ không sao được à?"
Tống Tử Hân cầm nhẹ mũi dao ấn vào lướt đi một đường vào cổ Lâm Tuyết, máu tươi bắt đầu lan ra từ vết cắt.

Con dao kia giống như đâm thẳng vào tìm Lăng Vũ Trạch, vô cùng đau đớn.
"Tống Tử Hân, cô muốn cái gì liền nói cho tôi biết, chỉ cần đừng tổn thương Tiểu Tuyết."
Nghe những lời này của Lăng Vũ Trạch, gương mặt Tống Tử Hân đột nhiên trở nên u ám và đáng sợ hơn, theo sau là một nụ cười nham hiểm và lạnh lùng.
"Tôi muốn gì cũng được sao?"
"Đúng vậy."
"Được."
Tống Tử Hân cười nham hiểm, ném con dao găm trong tay tới trước mặt Lăng Vũ Trạch.
"Chỉ cần anh dùng nó tự đâm vào ngực mình, tôi sẽ thả Lâm Tuyết đi."
"Không được."
Lâm Tuyết hét lên ngăn Lăng Vũ Trạch lại.
"Cô ta điên rồi, Vũ Trạch, đừng nghe lời cô ta nói.

Dù anh có làm gì đi nữa, cô ta cũng sẽ không bao giờ cho em đi, anh đừng tin cô ta."
"Vũ Trạch, đời này em biết anh yêu em là em đã mãn nguyện rồi…"
Lăng Vũ Trạch lòng đau như cắt:"Tiểu Tuyết…"
"Con khốn, câm miệng."
Tống Tử Hân tức giận dùng sức bóp lấy cổ Lâm Tuyết.

"Mày còn dám nói nữa tao liền đá chết nghiệt chủng trong bụng mày."
"Tống Tử Hân, không được làm bậy."

Lăng Vũ Trạch ngăn cản, lúc này tim đã hoàn toàn rối loạn.
"Tôi sẽ làm theo những gì cô muốn, nhưng cô phải để Tiểu Tuyết đi."
"Lăng Vũ Trạch, anh không có lựa chọn nào khác, mau động thủ đi."
"Không được, Vũ Trạch… không được…"
Nhìn thấy Lăng Vũ Trạch cầm con dao trên tay di chuyển đến trái tim của anh, sắc mắt Lâm Tuyết trắng bệch.
"Lăng Vũ Trạch, anh đã làm bao nhiêu chuyện khiến em đau lòng như vậy, anh nhìn thấy em chưa đủ thảm sao.

Nếu anh dám chết, em sẽ ôm con chúng ta chết cùng anh."
Ánh mắt của cô rất kiên quyết, giống như lúc cô mở lời muốn ly hôn với anh, đôi mắt Lăng Vũ Trạch lập tức tối sầm lại.
Tống Tử Hân nhếch môi, tận hưởng niềm vui trả thù.
"Tuyết nhi, anh xin lỗi, anh yêu em…"
Lời xin lỗi và lời ngọt ngào của Lăng Vũ Trạch dành cho Lâm Tuyết khiến gương mặt Tống Tử Hân vặn vẹo.
"Im đi, anh không yêu cô ta, người anh yêu là tôi.

Lăng Vũ Trạch, anh còn nói nhảm nữa, tôi sẽ giết/ chết Lâm Tuyết."
"Được, cô giết đi! Tệ nhất là chúng ta đều chết."
Ánh mắt Lăng Vũ Trạch vô cùng sắc bén và nham hiểm dường như dọa sợ Tống Tử Hân.
Tống Tử Hân rõ ràng đang hoảng sợ.
Lăng Vũ Trạch nheo mắt lại, nhận ra sự bối rối của Tống Tử Hân, không bỏ qua cơ hội tốt, anh nhanh chân bước đến kéo Lâm Tuyết ra khỏi bàn tay của Tống Tử Hân, dùng một chân đá một cước vào bụng cô ta té ra xa.
Lăng Vũ Trạch ôm Lâm Tuyết vào lòng, vòng tay ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ tan biến.
"Tuyết nhi, không sao… không sao… anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt em và con của chúng ta."
Anh ôm cô thật chặt, thanh âm có một tia run rẩy.
Anh thật sự đã lo lăng và sợ hãi, sợ rằng mình sẽ mất đi cô.
Nếu anh không có cô trong quãng đời còn lại, cuộc đời cô sẽ không bao giờ trọn vẹn nữa…
Lúc này Lăng Vũ Trạch chỉ muốn ôm Lâm Tuyết thật chặt mà quên mất sự tồn tại của Tống Tử Hân, mãi đến khi bên ngoài nhà kho truyền đến một tiếng động lớn, hai người mới giật mình buông nhau ra.

Đi ra khỏi nhà kho, nhìn thấy một chiếc xe hơi đâm thẳng vào cây lớn.
Là do Tống Tử Hân muốn nhân cơ hội chạy trốn khi họ đang ôm nhau, nhưng có lẽ vì cô ta quá vội vàng và hoảng sợ nên đã đâm thẳng vào cây lớn.
Lăng Vũ Trạch trước kia đưa Lâm Tuyết đến bệnh viện, đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh, Lâm Tuyết cũng chỉ bị một vài vết thương ngoài da.
Nhưng tình hình của Tống Tử Hân thì rất tệ.

Trong lúc cô ta vượt ngục đã bắt cóc và làm bị thương người khác, đã vậy còn tự đâm xe vào cây khiến nửa thân dưới tê liệt, đây chính là gieo gió gặt bão.
Cô ta sẽ dành nửa đời sau tật nguyền bị giam trong tù để trả giá cho những sai lầm của mình đã làm.
Thoáng qua hai năm…
Buổi chiều muộn mùa hè, sân vườn Lăng phủ được trải một tấm thảm phủ lên cỏ xanh mượt, hai chiếc bánh bao nhỏ đang vui vẻ bò quanh.
"Bảo bối, lại đây với mẹ."
Lâm Tuyết vui vẻ đưa tay ra với một bàn tay bé xíu đưa tới.
Ánh sáng mỏng manh lặng lẽ soi lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại và bình yên của cô, toát lên vẻ quyến rũ có phần trưởng thành.
Hai chiếc bánh bao nhỏ dường như hiểu được ý Lâm Tuyết, nhanh nhảu bò đến phía cô.
Lâm Tuyết ngập tràn niềm vui, khi cô đưa hai tay ôm lấy con trai và con gái mình, một lòng bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai cô, một hơi thở phả lên gáy cô, sau đó hôn lên má cô.
"Em yêu, có nhớ anh không?"- Lăng Vũ Trạch nhìn Lâm Tuyết đầy dịu dàng.
"Ừm nhớ… nhớ toàn bộ…"
Lâm Tuyết mỉm cười trêu chọc.
"Tuyết nhi, em học xấu như vậy, tối nay cẩn thận."
Lâm Tuyết bật cười:"Em không sợ, có hai bảo bối bảo vệ em nhé."
Ánh mắt Lăng Vũ Trạch có chút thâm thúy:"Thật sao?"
Lâm Tuyết bật cười, nhìn người đàn ông đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Ánh hoàng hôn rải rác, chiếu gọi khung cảnh ấm áp một nhà bốn người.
Gió thổi qua, Lăng Vũ Trạch và Lâm Tuyết nghe thấy hai chiếc bánh bao nhỏ cất giọng mềm mại:"Baba… mama…"