Chu Thụy Lăng rời đi không bao lâu, Thanh Thanh đã trở lại, mặt mày giận dỗi thở phì phò, ánh mắt còn có chút đỏ. Đan Niên lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Thanh Thanh, ngươi làm sao vậy?”

“Còn không phải cha mẹ ta, rõ ràng ta đã…” Vừa nghe giọng điệu uể oải của Thanh Thanh, Đan Niên dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Liêm phu nhân là muốn tìm nhà chồng cho Thanh Thanh, trong khi Thanh Thanh lại chỉ thích Thẩm Ngọc mà thôi.

“Đừng nói mấy chuyện này nữa, nhắc đến liền phiền lòng. Ô, Chu Thụy Lăng đâu rồi?” Thanh Thanh hỏi.

Đan Niên cười nói: “Nói là đi rửa tay, muốn chúng ta chờ nàng, một hồi sẽ trở lại.”

Thanh Thanh đang định nói cái gì, chỗ khách nam bên kia bỗng ồn ào lên còn lớn hơn lúc nãy, tất cả mọi người đều đứng lên cung nghênh vị khách mới tới.

Khách nữ bên này cũng bị hấp dẫn, chuyển dời ánh mắt đến vị khách mới tới. Đan Niên ngẩng đầu nhìn về sang đối diện, người tới chừng mười lăm tuổi, trên người mặc áo bào tím rộng thùng thình, bên ngoài khoác thêm một áo choàng cũng lòe loẹt không kém, cả người thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả.

Dung mạo người này thật ra vô cùng tốt. Thiếu niên mười lăm tuổi còn chưa trưởng thành hẳn, mặt mũi thoạt nhìn còn có chút âm nhu, nhưng chuyện kế tiếp làm cho Đan Niên khắc sâu nhớ kỹ hắn. Thiếu niên kia hoàn toàn không để ý đến những người tiến đến chào hắn, có người hướng hắn ôm quyền hành lễ, hắn thậm chí còn phủi cánh tay người nọ đi, xem ra là vì người nọ cản đường hắn, trên mặt đầy vẻ khó chịu.

“Thấy không, người đó chính là Bạch gia tiểu công tử, em trai ruột của Bạch Chấn Phồn, tên là Bạch Chấn Kỳ.” Tiếng Thanh Thanh vang lên bên tai, mang theo ý cười vui sướng khi người gặp họa.

Khuôn mặt kia thoạt nhìn đúng là có vài phần tương tự với dung mạo vạn nhân mê “Bạch thực phiền”, chỉ có tính cách lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Khách nữ bên này gần như không có phản ứng gì, xem ra hắn không được hoan nghênh cho lắm.

“Người này a, tính cách thật kỳ quái hết biết, cũng may hắn là tiểu nhi tử, không cần kế thừa gia nghiệp, bằng không thế nào cũng bị gia gia hắn đánh cho chết khiếp.” Thanh Thanh thấp giọng cười trộm.

Đan Niên hứng thú, “Tính cách kỳ quái? Kỳ quái thế nào?”

Thanh Thanh che miệng cười nói: “Sự tích của Bạch tiểu công tử a, phải nói chuyện thú vị nhất kinh thành, kể suốt ba ngày ba đêm cũng không hết. Tóm lại ngươi càng không để ý hắn càng mắng hắn, hắn ngược lại cảm thấy vui vẻ. Ngươi nếu nịnh bợ hắn khen tặng hắn, hắn sẽ cảm thấy ngươi là người phàm tục. Khổ nỗi, hắn là Bạch gia công tử, nào có ai muốn trèo cao mà không đi đút lót hắn.”

Đan Niên cảm thấy người này thật là thú vị, ít nhất vẫn tốt hơn ca ca, là người thật tình. Đang định nói tiếp với Thanh Thanh, liền nhìn thấy Chu Thụy Lăng vội vàng đi tới. Thanh Thanh không mấy để ý hỏi nàng ta một câu, có phải thân thể có gì không thoải mái hay không, Chu Thụy Lăng lại cả kinh như mèo bị đạp đuôi, rốt rít nói không có việc gì, không có việc gì.

Thanh Thanh nhất thời cảm thấy người này không thú vị, không lại nói nói cười cười với nàng ta như lúc nãy. Chu Thụy Lăng thấy Thanh Thanh không để ý đến mình, cảm thấy càng khẩn trương, câu được câu mất trò chuyện với Đan Niên. Đan Niên muốn xem thử các nàng rốt cuộc giở trò quỷ gì, nên Chu Thụy Lăng hỏi cái gì, nàng đáp cái đó, không tính quá mức vắng vẻ nàng ta.

Không lâu sau, Đại hoàng tử xuất hiện ở tòa đình các trên suối. Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn càng lộ vẻ tái nhợt, thần sắc có bệnh. Đại hoàng tử nhẹ nhàng ho hai tiếng, khách sáo mấy câu, cảm tạ mọi người đến cổ động liền trực tiếp tuyên bố yến hội bắt đầu.

Thanh Thanh nhìn Đại hoàng tử đứng ở đằng xa, ghé vào tai Đan Niên nói: “Đại hoàng tử đã mười chín, còn chưa cưới phi. Tất cả mọi người đều ngầm nói là Hoàng hậu sợ Đại hoàng tử tìm được nhà nhạc phụ có thế lực.” Đan Niên kinh ngạc nhìn Đại hoàng tử, người đó vẫn cười ôn nhu lạnh nhạt, như thể cái gì đều chỉ là nhất thời.

Nha hoàn gia đình mang thức ăn nối đuôi đi vào. Vòng đầu tiên là món nguội, mọi người cùng nâng chén cạn ly sau đó mới ngồi xuống ăn. Món nóng lát sau cũng được dâng lên. Nha hoàn trong phủ Đại hoàng tử thường xuyên đi vòng quanh giữa các bàn, thấy cị tiểu thư hay phu nhân nào đã cạn thức uống, liền nhanh chóng đến đổ thêm trà hoặc rượu.

Đan Niên không uống rượu, chỉ ở lúc khai tiệc nhấp một ngụm. Trong bàn của Đan Niên, gần như không có ai uống rượu, phỏng chừng vì đều là các nữ tử chưa kết hôn.

Không bao lâu sau, chỗ khách nam bên kia lại có thêm một trần náo động. Đan Niên quay đầu nhìn sang, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra. Vị Bạch tiểu công tử kinh hãi thế tục, đệ đệ ruột của hot boy vạn nhân mê Bạch đại công tử, áo bào đã sớm cởi tới bên hông, hở ngực lộ nhũ, cởi vớ khoe chân trần, một chân đạp trên ghế, một chân đạp trên bàn, tay nắm một bầu rượu, ngửa mặt lên trời hát vang: “Gió to thổi mây về trời, sao có thể bãi bình dũng sĩ tứ phương…”

Các nữ hài ngồi ở đây đều nhỏ giọng hét lên một tiếng, che mắt cúi đầu không dám nhìn. Đan Niên vì theo phong trào, cũng bắt chước che mắt thấp đầu, chẳng qua nàng vụng trộm nhìn lén bờ bên kia qua kẽ tay.

Không ngờ ánh mắt Đan Niên lại chạm phải một cặp mắt trầm tĩnh như nước. Đan Niên sửng sốt, ngón tay đặt trước mắt không tự chủ tuột xuống. Phía đối diện, Tô Doãn Hiên đang lẳng lặng nhìn nàng.

Thấy Đan Niên mặt đối mặt với mình, Tô Doãn Hiên lại lạnh nhạt quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Thái độ vậy là sao? Đan Niên tức giận.

Bên kia, sớm đã có gia đinh của Bạch tiểu công tử tiến lên, ôm Bạch tiểu công tử say mèn xuống, vội vàng chỉnh đốn y phục. Ba bốn người cùng khiêng Bạch tiểu công tử, một người khác thì xách giày. Đoàn người nhanh chóng biến mất, động tác nghiêm chỉnh như được huấn luyện, rất đâu vào đấy. Đan Niên chậc chậc ngợi khen, xem ra không biết đã làm qua bao nhiêu lần.

Màn say rượu cởi áo giở trò lưu manh rốt cuộc cũng kết thúc, khách nữ bên này cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường. Thanh Thanh đỏ mặt, mắng: “Đúng là một tên sỗ sàng! Để xem Ung Quốc Công đại nhân sẽ xử lý tên bại hoại đó như thế nào!”

Đan Niên mỉm cười lơ đễnh, trên yến hội đâu đâu đều là không khí hưởng lạc, chỉ có vị Bạch tiểu công tử này lại hát ra những lời định quốc an dân, trên thực tế người này, vẫn có lý tưởng để theo đuổi. Hành vi của hắn, ở thời đại, đúng là không ai hiểu nổi, bất quá nếu là thời Ngụy Tấn của thế giới kia, người này chính là một danh sĩ phong lưu tiêu biểu, kéo dài tinh thần “Ta bản sở cuồng nhân, phượng ca tiếu khổng khâu”.

Yến hội tiếp tục tiến hành, Đan Niên ăn thật thoải mái, đầu bếp của hoàng gia quả nhiên xuất sắc, sắc hương vị đều đủ cả, ngay cả món bánh ngọt nhỏ xíu cũng được làm thành đủ kiểu hình dáng, làm ngón tay không nhịn được bốc mấy cái.

Một tiểu nha hoàn tiến đến cung kính mời Thẩm Đan Hà đi chuẩn bị, sắp tới phiên nàng độc tấu cầm nghệ. Thẩm Đan Hà giơ lên nụ cười tự tin, từ trên cao nhìn xuống Đan Niên và Thẩm Đan Vân, rồi mới rời khỏi bàn tiệc.

Thẩm Đan Hà vừa đi, Thẩm Đan Vân còn bị ai kềm kẹp, nói chuyện làm việc đều tự tại không ít. Chu Thụy Lăng thấy Thẩm Đan Hà đi rồi, liền dè dặt cẩn trọng lui ra ngoài, Đan Niên cũng không hỏi nàng đi nơi nào. Chẳng mấy chốc, Chu Thụy Lăng liền trở lại, Thanh Thanh kỳ quái nhìn nàng ta, thấy Đan Niên không để ý, cũng không nói thêm gì nữa.

Chu Thụy Lăng kéo tay Đan Niên, lặng lẽ nói: “Đan Niên, ngươi không phải rất thích Tô công tử sao?”

Đan Niên mị mị ánh mắt, đồ điên mới thích hắn! Bất quá Đan Niên vẫn nhướn người nhìn xuyên qua vai Thẩm Đan Vân, đảo mắt mấy vòng chỗ khách nam bên kia, không có bóng dáng Tô Doãn Hiên đâu hết.

“Tô công tử thế nào?” Đan Niên hỏi.

Mà Thẩm Đan Vân đã sớm ngồi không yên, nàng thấy Đan Niên và Chu Thụy Lăng từ lúc bắt đầu đến giờ luôn thì thầm nói nhỏ, giờ Đan Niên còn không ngừng nhìn về nàng, hay là hai người này đang lén cười nhạo mình?!

Thẩm Đan Vân không nhịn được, bất quá nếu muốn nàng trực tiếp hỏi “Các ngươi có phải nói xấu sau lưng ta?”, quả thật hơi khó, dù sao chỉ số thông minh của Thẩm nhị tiểu thư cũng không thấp đến mức đó.

Thẩm nhị tiểu thư lặng lẽ đứng lên, làm bộ như điềm nhiên không có việc gì, lặng lẽ đi đến phía sau hai người. Đan Niên chỉ lo to nhỏ với Chu Thụy Lăng, nhất thời không phát hiện Thẩm Đan Vân sớm không ở trên ghế.

Thẩm Đan Vân nghe Chu Thụy Lăng nhỏ giọng nói: “Lúc ta vừa đi qua hồ nước, thấy Tô công tử đang ngồi một mình trên bờ hồ, bộ dáng giống như rất đau lòng. Ta, ta thấy hắn rất không ổn, hình như là uống nhiều rượu quá, rất không thoải mái. Đan Niên, đó là một cơ hội, hay là ngươi mau chân đến xem đi?”

Con suối nằm cạnh khu vực yến hội chảy xuyên qua đình đài, chảy vào trong hậu viện, tụ lại thành một hồ nước nho nhỏ, sau đó mới chảy ra ngoài phủ. Chiếu theo cách nói của Chu Thụy Lăng, tên Tô Doãn Hiên kia hẳn là ở chỗ hồ nước đó. Đại đa số hạ nhân trong phủ Đại hoàng tử đều tập trung hầu hạ ở khu vực yến hội, bên kia sẽ không có người, y theo cá tính của Tô Doãn Hiên, đến một chỗ vắng vẻ để tỉnh rượu, cũng là rất có khả năng.

Đan Niên không thể không hỏi lại, “Ồ, ngươi xác định là Tô công tử? Giữa cảnh tối lửa tắt đèn này, ngươi có chắc là không nhìn lầm không?” Chê cười, tên uống say rượu thì liên quan gì tới nàng, say chết luôn mới tốt!

Chu Thụy Lăng ghé sát vào tai Đan Niên, thanh âm tràn đầy nghi hoặc: “Không nhìn lầm, đó quả thật là Tô công tử a, hay là ngươi đi xem một chút đi, nếu ngươi giúp hắn, Tô công tử nhất định sẽ cảm kích ngươi.”

Đan Niên ngồi thẳng người lên, không hề để ý tới Chu Thụy Lăng, thản nhiên gắp thức ăn. Nếu đây là biện pháp do Thẩm Đan Hà nghĩ ra, nàng chỉ có thể nói chỉ số thông minh của đệ nhất tài nữ kinh thành quả thật kém cỏi. Muốn bại hoại thanh danh của nàng sao? Thủ đoạn này của Thẩm Đan Hà thật quá thấp a!

Chu Thụy Lăng còn muốn nói thêm gì nữa, Thanh Thanh bỗng nhích người lại gần Đan Niên, kỳ quái nói: “Đan Niên, vừa rồi ngươi và Chu Thụy Lăng kề tai nói nhỏ, ta thấy thấy tỷ tỷ Thẩm Đan Vân của ngươi đứng ở sau lưng các ngươi nghe lén, ta vừa định mở miệng nói thì nàng ta đã đứng lên chạy xa. Không có sao chứ?”

Đan Niên ù ù cạc cạc, nàng và Chu Thụy Lăng nói chuyện có cái gì để nghe lén, “Không sao, không sao. Nàng ta ở nhà cũng như vậy.” Đan Niên ha ha cười khan đáp.

Chu Thụy Lăng còn muốn nói gì, chợt nghe Đại hoàng tử đứng ở chỗ khách nam tuyên bố cho mời đệ nhất tài nữ kinh thành Thẩm Đan Hà, Thẩm tiểu thư, tới diễn tấu một khúc tri âm tri kỷ cho mọi người.

Thẩm Đan Hà khéo léo mỉm cười, rụt rè ngồi trên đình đài, ánh trăng trắng noãn chiếu xuống mặt nước chảy róc rách dưới đình đài, tạo thành những gợn sáng lấp lánh trong veo, cảnh tượng nhất thời đẹp không sao tả xiết. Thẩm Đan Hà ngồi trên đình đài, người đẹp hơn hoa, phảng phất như tiên nữ bay xuống từ chín tầng mây.

Khi “Tiên nữ” vừa thấy Đan Niên vẫn thản nhiên ngồi trên bàn tiệc, nụ cười trên mặt bỗng trở nên cứng ngắc, gượng gạo miễn cưỡng điều chỉnh dây đàn mấy cái mới bắt đầu đánh đàn. Đan Niên cười tủm tỉm nhìn “tiên nữ” diễn tấu.

“Tiên nữ” nhìn nụ cười không rõ hàm ý của Đan Niên, trong lòng tự dưng hoảng loạn, bàn tay không cẩn thận đánh sai liên tiếp mấy âm phù. Người nghe dưới đài lập tức xì xào bàn tán, đây là chuyện mà nàng trước nay chưa từng trải qua. Tuy rằng nghe không rõ ràng, Thẩm Đan Hà càng nghĩ càng cảm thấy họ đang đàm luận bản thân tại sao lại phạm sai lầm, càng nghĩ càng hoảng, càng hoảng càng loạn, càng loạn càng sai.

Ở một bàn tiệc khác, Thẩm Đại phu nhân lo lắng nhìn Thẩm Đan Hà đang cố gắng chống đỡ trên đình đài. Vị phu nhân bên cạnh xấu xa cười hỏi Đan Hà tiểu thư hôm nay thế nào. Thẩm Đại phu nhân gượng cười nói đứa nhỏ hôm nay thân thể không thoải mái, trong lòng lại như đốt lửa, so với Thẩm Đan Hà còn hoảng loạn hơn.