Một khúc còn chưa đan hết, ngoài hồ nước xa xa chợt vọng tới tiếng hô to hoảng loạn của nha hoàn gia đinh: “Có người rơi xuống nước! Có người rơi xuống nước!”

Thẩm Đan Hà tâm hoảng ý loạn, dây đàn “bằng” một tiếng liền đứt, cắt vào ngón tay đau nhức vô cùng, cũng may không thương tổn đến da thịt.

Khách mời lúc này không ai chú ý tới Thẩm Đan Hà thất thố, mọi người ào ào đứng dậy nhìn về phía hồ nước bên kia. Nha hoàn bà tử của phủ Đại hoàng tử hoảng loạn giơ đèn lồng chạy đến hồ nước, còn có vài gia đinh ngay cả giày cũng không kịp cởi liền nhảy xuống nước cứu người.

Đại hoàng tử bình thản ngồi vững tại chỗ, thản nhiên mỉm cười nhìn trò khôi hài trước mắt, một hồi sau mới đứng lên cười nói: “Chư vị không cần phải lo lắng, hồ sen kia rất cạn, người bị rớt xuống nước sẽ không bị ảnh hưởng lớn.”

Đan Niên cảm thấy nghi hoặc, lúc trước nghe nói Tô Doãn Hiên ở cạnh hồ nước, nhưng giờ Tô Doãn Hiên đã về lại chỗ ngồi, mà Chu Thụy Lăng bên cạnh lại mặt mày trắng bệch, không ngừng phát run. Thanh Thanh nghĩ nàng không trải qua loại chuyện này, khẽ an ủi: “Ngươi chớ lo lắng, người trong kinh thành xây ao đều không sâu quá nửa người.”

Đan Niên thấy Chu Thụy Lăng như vậy, nhếch miệng cười đầy châm chọc, nếu mình thực sự đi ra hồ, người rơi xuống nước hẳn là bản thân!

Thẩm Đan Hà cũng xuống đài trở về bàn tiệc, sắc mặt có chút trắng bệch, cúi đầu không dám nhìn ai. Những nữ hài quen biết nàng đều nghĩ rằng nàng là vì vừa rồi đánh đàn sai lầm mà cảm thấy xấu hổ, không ngừng an ủi nàng.

Hồ nước nhốn nháo một hồi, chợt nghe có gia đinh hét lớn, “Người đã được cứu lên! Là nhị tiểu thư của Thẩm đại nhân quý phủ!”

Đan Niên đang nâng chén lên uống nước, lập tức toàn bộ sặc vào trong cổ họng, ho khan không thôi. Thanh Thanh lo lắng, vỗ lưng thuận khí cho nàng, an ủi: “Không sao đâu, nhị tỷ của ngươi đã được cứu lên. Nàng ta cũng thật là, một đại tiểu thư lại chạy đến nơi vắng vẻ tối tăm đó làm gì, xứng đáng bị rớt xuống nước!”

Sắc mặt Thẩm Đan Hà càng thêm trắng bệch, ánh mắt không ngừng nhìn sang hồ nước. Thẩm Đại phu nhân nổi giận đùng đùng đến bàn các nàng, thấy không có bóng dáng Thẩm Đan Vân đâu, kinh nghi hỏi: “Sao không thấy Đan Vân? Chẳng lẽ người rơi xuống nước thật sự là nàng ta?”

Thẩm Đan Hà lúng túng nói: “Nữ nhi mới vừa lên đài diễn tấu, sau khi trở về đã không thấy tăm hơi Đan Vân muội muội.”

Thẩm Đại phu nhân tức giận bảo Thẩm Đan Hà ngồi tại chỗ, bà dẫn hai bà tử ra bờ hồ. Mọi người từ xa xa thấy bà tử dáng người khỏe mạnh đang hợp lực bế một người ướt đầm đìa, vội vàng đến sương phòng. Người cần cứu cũng đã cứu, không ai lại tiếp tục quan tâm, tựa như đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ không liên quan đến mình. Yến hội tiếp tục tiến hành, không ngừng có khách lên biểu diễn tài nghệ, được những người ngồi dưới trầm trồ khen ngợi không thôi.

Không được bao lâu sau, Thẩm Đan Hà ngồi không nổi nữa. Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Chu Thụy Lăng một cái, giương tay gọi một tiểu nha hoàn đến, bảo kia tiểu nha hoàn kia đưa mình đi thăm Thẩm Đan Vân, thẳng đến yến hội chấm dứt cũng không rồi trở về.

Ánh trăng dần dần bay lên tới đỉnh bầu trời, rất nhiều người bên phía khánh nam đều say mèm đến ngã trái ngã phải. Khách nữ bên này cũng có không ít người lục tục tan cuộc rời đi, Đan Niên thấy thế liền muốn đi sang chỗ khách nam tìm phụ thân và ca ca, quay sang định tạm biệt Thanh Thanh.

Hai mắt Thanh Thanh lóe sáng muốn cùng nàng đi tìm phụ thân, Đan Niên dở khóc dở cười, tâm tư của đứa nhỏ này dù muốn giấu đều giấu không được.

Đan Niên và Thanh Thanh đến cạnh cầu gỗ, gọi một gia đinh đi mời Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc đi ra. Chỉ một lất, Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc đã đến cầu gỗ.

Hai người uống rượu, mặt đều ửng đỏ, nhất là Thẩm Ngọc, ánh mắt lóe sáng, thần thái phấn khởi, không chút nào giống như đang say rượu.

Thanh Thanh vừa thấy Thẩm Ngọc, hai má liền thoáng hiện rặng mây đỏ, tránh ở sau lưng Đan Niên, cúi đầu không dám lên tiếng, chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lén Thẩm Ngọc một cái, rồi lại cúi xuống vờ mân mê khối ngọc bội đeo bên hông.

Đan Niên thúc giục phải về nhà, Thẩm Lập Ngôn bảo Đan Niên và Thẩm Ngọc chờ ở đây, ông đi cáo từ Đại hoàng tử. Thanh Thanh thấy Thẩm Lập Ngôn, cười tủm tỉm nhảy ra, lôi kéo Thẩm Ngọc hỏi chuyện trên chiến trường, thanh âm giòn giã, nghe vào tai cảm thấy rất ngọt ngào. Thẩm Ngọc hỏi gì đáp nấy, thỉnh thoảng còn kể một hai chuyện lý thú trong quân doanh, khiến Thanh Thanh thoải mái không thôi. Đan Niên nghe kể lại chỉ muốn ngáp, từ lúc đến thế giới này, cuộc sống của nàng vẫn luôn rất có quy luật, bình thường giờ này, nàng đã sớm ôm gối đi gặp Chu công.

Không quá bao lâu, Thẩm Lập Ngôn trở lại, Đan Niên quay sang cáo từ với Thanh Thanh liền theo phụ huynh ra ngoài. Khi sắp đi hết con đường nhỏ, Đan Niên quay đầu nhìn lại, thân ảnh đỏ thẫm kia vẫn như cũ đứng ở đó, si ngốc nhìn bóng lưng Thẩm Ngọc.

Chờ ngồi le6n xe ngựa, Thẩm Lập Ngôn mới hỏi chuyện Thẩm Đan Vân rơi xuống nước, Đan Niên liền vuốt tay tỏ vẻ vô tội, “Con đâu có biết a, bọn họ không quan tâm đến con, đang ngồi bỗng dưng rời bàn tiệc, con còn tưởng rằng nàng ta muốn đi rửa tay. Cha biết đó, nàng ta đó nha, tâm cao khí ngạo, nhìn ai cũng không thuận mắt, y như kiểu đức hạnh của tỷ tỷ mình.”

Thẩm Ngọc nghe vậy, bĩu môi nhìn Đan Niên, ánh mắt rõ ràng đang nói “Muội mà không biết? Ta không tin đâu!”

Đan Niên không cam lòng yếu thế dùng nhãn đao đáp lễ, không biết là không biết, cũng không phải muội đẩy nàng ta xuống nước, xứng đáng!

Thẩm Lập Ngôn mặc kệ bên con trai con gái nhà mình dùng nhãn đao công kích lẫn nhau, khẽ thở dài một hơi, hai con gái của đại ca đều có bộ dạng xinh đẹp, xuất thân lại tốt, thiếu niên đắc chí, đúng là có chút tâm cao khí ngạo, vẫn là con gái nhà mình thật tốt!

Trước lúc yến hội kết thúc, Thẩm Đại phu nhân liền nóng nảy vội vàng chỉ huy đám nha hoàn bà tử nhà mình đóng gói Thẩm Đan Vân lên xe ngựa, hoả tốc chạy về phủ. Đợi Thẩm Đan Vân tắm xong, Thẩm Đại phu nhân liền nổi giận đùng đùng đá văng cửa phòng của nàng.

Thẩm Đan Vân không màng đến tóc còn ướt sung, nước nhỏ xuống sàn tí tách, vội quỳ xuống đất khóc rống. Thấy Thẩm Đại phu nhân không để ý đến mình, nàng vừa quỳ vừa lết đến cạnh Thẩm Đại phu nhân, cầm lấy mép váy của Thẩm Đại phu nhân, khóc kể: “Mẫu thân, mẫu thân hãy làm chủ cho nữ nhi a! Nữ nhi là bị người ta tính kế, là có người lường gạt nữ nhi!”

Thẩm Đại phu nhân giậm chân một cái, giận quá hóa cười, “Đan Vân, ngươi thật biết ăn nói a, lúc không có việc gì thì khắp nơi chống đối ta và Đan Hà, tới lúc xảy ra chuyện thì ta lại thành mẫu thân tốt của ngươi?!”

Thẩm Đan Vân òa khóc, trên mặt đều là nước mắt, kêu lên: “Trước kia là nữ nhi không đúng, là nữ nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện! Nhưng lần này mẫu thân nhất định phải làm chủ cho nữ nhi a! Con nghe Chu Thụy Lăng và ả tiện nhân Đan Niên nhỏ giọng nói Tô công tử đang ở một mình bên bờ hồ, uống rượu say rất khó chịu, nữ nhi mới nghĩ, nghĩ qua đó xem thử. Nhưng vừa đi tới hồ hồ, đã bị người khác đẩy xuống. Nữ nhi oan uổng a!”

Tròng mắt Thẩm Đại phu nhân gần như muốn trừng ra ngoài, trong đầu chỉ có một mảnh hỗn loạn, phản phản!

Thứ nữ này xem ra là muốn làm phản, may mà Tô công tử kia không có ở bờ hồ, nếu thật có ở bờ hồ, nàng ta cho dù cả người mọc đầy miệng cũng không thể nói rõ ràng. Thanh danh của Thẩm Đan Vân, không, phải nói là thanh danh của các cô nương Thẩm gia đều bị mất hết!

Thẩm Đại phu nhân đè nén tức giận, ngồi xổm người xuống, hỏi: “Ngươi không phải luôn không thích Đan Niên sao, vì sao lại tin lời nàng ta?”

Thẩm Đan Vân thút tha thút thít trả lời: “Lời kia là Chu Thụy Lăng nói. Chu Thụy Lăng kia mấy ngày trước vốn muốn kết giao với Đại tỷ, lại làm Đại tỷ mất mặt, hôm nay thấy nàng và Đan Niên nhỏ giọng trò chuyện thật vui, nên con nghĩ là nàng ta giận Đại tỷ, chuyển sang phía Đan Niên và Liêm Thanh Thanh, không ngờ đều là tính kế nữ nhi a!”

Thẩm Đại phu nhân tay run đè trán, việc này ngay cả Đan Hà đều có phần, khó trách cả đêm nay đều mặt mày trắng bệch, mất hồn mất vía.

“Ngươi có nhìn thấy ai đẩy ngươi xuống nước?” Thẩm Đại phu nhân hỏi.

Thẩm Đan Vân ủy khuất khóc: “Cảnh tối lửa tắt đèn, con nào có thấy rõ a!”

Thẩm Đại phu nhân kéo Thẩm Đan Vân đứng lên, gọi nha hoàn đến lau khô tóc cho nàng, hầu hạ nàng nằm lên giường, khuyên nàng nằm ngủ, liền đứng dậy đến Liên Hoa Viện của Đan Hà.

Thẩm Đan Hà vừa thấy Thẩm Đại phu nhân đêm khuya đến viện của mình, liền biết Thẩm Đại phu nhân có việc gì. Vừa kêu nha hoàn bà tử xong, Thẩm Đan Hà khóc kể nói: “Mẫu thân, các bằng hữu của nữ nhi nghe nói ả tiện nhân Đan Niên kia luôn làm khó dễ nữ nhi, liền muốn giúp nữ nhi trút ra một hơi, không ngờ rốt cuộc lại thành đẩy nhị muội xuống nước. Nhưng nhị muội, nhị muội nếu không đi… Làm sao có tai họa bất ngờ này!”

Thẩm Đan Hà nói mấy câu, đem lỗi của mình tẩy sạch không còn một mảnh. Thẩm Đại phu nhân cuối cùng vẫn luyến tiếc trách móc nặng nề nữ nhi ruột thịt của mình, đành kéo Thẩm Đan Hà vào lòng, lấy khăn lau khô nước mắt trên mặt nàng, hỏi: “Chu Thụy Lăng kia là tiểu thư nhà ai?”

Thẩm Đan Hà thấy mẫu thân không truy cứu nữa, liền yên lòng, nói: “Nàng bất quá là thứ nữa của Tần Quận Vương gia ở Dương Châu, lên kinh thành để thăm cậu, chỉ mới đến không được mấy ngày. Hai ngày trước, nàng ta muốn gia nhập thi xã của con, các bằng hữu của con muốn nàng ta hoàn thành một nhiệm vụ để khảo nghiệm, nữ nhi cũng không biết chuyện xảy ra như vậy.”

Thẩm Đại phu nhân khuyên giải an ủi nữ nhi xong, lại mã bất đình đề chạy tới tiền viện, Chu di nương đang ôm Thẩm Lập Phi khóc, ủy ủy khuất khuất, nhỏ giọng nói nữ nhi mình ở ngoài bị ủy khuất, rốt cuộc không phải con gái ruột của phu nhân, nên mới bị phân biệt đối xử, tùy ý người ngoài khi dễ!

Thẩm Đại phu nhân nghe vậy, ngay cả tâm giết người đều có, hận không thể xé xác Chu di nương ra ăn thịt. Chu di nương thấy chánh chủ đến, mới thu liễm một chút. Thẩm Đại phu nhân thấy Chu di nương tuy rằng mặt đầy nước mắtnhưng gương năm kia dù đã dùng qua ba mươi mặt, vẫn kiều diễm như trước, càng giống hoa lê đẫm mưa, trang dung tóc tai đều có chút rối loạn, hiển nhiên là tỉ mỉ sửa soạn một phen mới đến.

Thẩm Lập Phi mặt không chút thay đổi hỏi: “Sao lại thế này?”

Thẩm Đại phu nhân cắn răng quay đầu nhìn Chu di nương, quát một câu “Đi xuống!” Chu di nương mặc dù không tình nguyện, nhưng thấy Thẩm Lập Phi không có ý giữ lại, đành phải đi xuống.

Thẩm Đại phu nhân bước vào trong hai bước, thở dài: “Hỏi rồi, tất cả đều nói. Đan Vân nghe người ta lường gạt, tưởng rằng công tử nhà Tô đại nhân đang đứng hóng gió một mình bên bờ hồ, liền vụng trộm đi gặp Tô công tử kia, bị người sớm chờ ở đó đẩy xuống nước.”

Thẩm Lập Phi vỗ bàn giận dữ, “Nàng ta dám cả gan làm ra loại chuyện này? Quả thực là không biết liêm sỉ! Nếu là nàng ta có ý với Tô công tử kia, thì cứ đến nói với ngươi, không phải đã xong rồi!”

Thẩm Đại phu nhân ứa nước mắt, lấy khăn xoa xoa, “Đúng vậy, nếu con bé chịu nói với ta, ta chính là đánh bạc gương mặt già này cũng sẽ tới Tô phủ thử thăm dò xem sao. Nhưng con bé rốt cuộc không phải con gái ruột của ta, ta làm thế nào đều là sai a!”

Thẩm Lập Phi nhớ lại lời khóc kể vừa rồi của Chu di nương, thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Thẩm Đại phu nhân, “Cái nhà này không dễ làm, nhiều năm như vậy, thật sự là khó cho ngươi!”



Lúc Đan Niên về đến nhà, Tuệ Nương vẫn chưa ngủ, thấy Đan Niên về, lơ đãng hỏi yến hội thế nào, gặp những ai, ý ở ngoài lời chính là có gặp được vị công tử nào vừa mắt không.

Đan Niên nhớ lại việc Thẩm Đan Hà bày kế, tính toán tỉ mỉ, kết quả lại là Thẩm Đan Vân rơi xuống nước, cười tủm tỉm đáp: “Yến hội ở quý phủ của Đại hoàng tử thật sự là…” Hai tay xoa xoa đầy khoái chí, “Vui lắm a!”