Lúc Hoàng Phong trở về biệt thự, đồng hồ đã điểm 11 giờ 30 Dì Linh đang nằm trên số pha nghe thấy tiếng động liền lồm cồm ngôi dậy, bà nhanh chân lại gần Hoàng Phong, nhận cặp táp từ tay hắn, nhỏ nhẹ nói: “Cậu chủ, câu chủ đã ăn tối chưa.

Đồ ăn tôi đã hâm nóng lại rồi, tôi dọn lên nhé
Hoàng Phong khẽ đáp: "Lần sau, di không cần đợi tôi.

Cử đi ngủ trước.

Thông thường giờ này cũng đã ăn bên ngoài, dì lo cho Nguyệt Vy là được rồi."
Dì Linh gật đầu: “Vâng.

Tôi biết rồi thưa cậu chủ.

Hoàng Phong khẽ ừm một tiếng, rồi nói.

"Dì nghỉ sớm đi.

Muộn rồi.

Nhớ lần sau đừng đợi cửa.

Tôi có thể tự mo." “Cảm ơn cậu chủ.

Dì Linh mim cười trong lòng không khỏi cảm khái Hoàng Phong, một người đàn ông thành đạt, lại điềm đạm trầm ổn, lại không thuộc kiểu nhà giàu hồng hách ngang tàn.


Đáng nói là lại hết mực yêu thương người phụ nữ của mình.

Chỉ tiếc, cô gái kia lại chẳng mảy may động lòng trước cậu chủ Đang ngần người thì đột nhiên
Hoàng Phong chợt dừng bước quay lưng lại hỏi bà: "Tối nay Nguyệt Vy có chịu ăn cơm không?" “Cô chủ chỉ uống một ít sữa, vẫn không chịu ăn cơm.

Lúc nãy tôi thúc mãi mới chịu ăn một bát cháo yến mạch.

Có lẽ bây giờ cô chủ đã ngủ rồi.”
Ấn đường Hoàng Phong nhíu chặt lại, hắn thở hắt ra một hơi, gật đầu nói: “Được rồi.

Dì nghỉ đi.” **
Phòng ngủ hiu hắt trong ánh đèn ngủ.

Rèm cửa vẫn chưa khép lại, khung cảnh thành phố về đêm dập dìu hiện ra bên dưới.

Trên chiếc giường King Size thượng hạng, một cô gái đang nhằm chặt hàng mi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hiện ra một nửa dưới chiếc chăn Những ngón tay nhỏ xinh hơi ẩn hiện dưới lớp chăn mềm mại, dáng vẻ lúc ngủ của Nguyệt Vy ngoan hiền như một chủ mèo con.

Hoàng Phong ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt dịu dàng dừng trên khuôn mặt trắng mịn của cô.

Vài sợi tóc mỏng manh dính bên khỏe môi, ngón tay hắn khẽ mân mê rồi nhẹ nhàng kéo ra.

Cánh môi anh đào đến giờ này vẫn còn tàn tích ái muội, khỏe mỗi hơi đỏ lên, dưới ánh đèn nhu hòa toát lên chút quyến rũ mời gọi.

Hoàng Phong tiếc thương chạm nhẹ vào má cô, những cái chạm khẽ không đầy tình tử.

Hãn hơi cúi người, đặt một nụ hôn lên trán cô, vừa định dời đi thì bất chợt một thanh âm nhẹ nhàng yếu ớt vang lên: “Quốc Anh.

Đừng đi Động tác Hoàng Phong khựng lại.

Cả người thoáng sững sờ.

Hãn bất động nhìn chằm chấm cô gái nhỏ đang nằm yên trên giường đang ôm mộng đẹp về một người đàn ông khác.

Đến tận bây giờ Nguyệt Vy vẫn còn nhớ đến kẻ bội bạc đó? Hãn dụng tâm vì cô như thế, yêu thương có như thế, chiều chuộng cô như thế nhưng từ trước đến nay Nguyệt Vy chưa một lần chịu để mắt đến hận, trong lòng cứ luôn nhớ thương tên khốn kia? Sự giận dữ hèn mọn ghen tị cuốn lấy lý trí của Hoàng Phong.

Bất chấp Nguyệt Vy còn đang trong cơn mê, Hoàng Phong lần nữa cúi người xuống, phủ môi lên môi cô, không phải là cái hôn nâng niu dịu dàng như vài phút trước, hoàn toàn không.

Hắn đẩy hàm răng cô ra, chiếc lưỡi trơn ướt nhanh chóng xộc vào.

So với lúc tỉnh, Nguyệt Vy lúc ngủ ngoan ngoãn hơn nhiều.

Hãn hôn càng lúc càng sâu, từ ôn nhu đến dữ dẫn, từ dịu dàng đến hung hăng trừng phạt.

Cuối cùng, cũng vì cảm giác ngột ngạt mà Nguyệt Vy cũng tỉnh giấc.


Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh, ánh sáng từ đèn ngủ chiếu lên sườn mặt Hoàng Phong, mỗi một đường nét như được họa ra từ một bức tranh tinh xảo.

Giờ phút này, ánh mặt Hoàng Phong nhìn cô rất phức tạp, vừa giận dữ lại khẩn trương, có chút bị thương lại ngập tràn day dut.

Nguyệt Vy không khỏi giật mình, cô ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn, cánh môi anh đào mấp máy: "Anh anh...!làm sao vậy?”
Nghe thấy thanh âm ngọt ngào nhẹ nhàng từ giọng nói của cô, sự giận dữ trong mặt Hoàng Phong tiêu tan đi không ít.

"Em mơ thấy cái gì?” Hoàng Phong lên giọng hỏi, chất giọng lành lạnh khiến Nguyệt Vy phát run.

Cô tỉnh ngủ hoàn toàn.

Nguyệt Vy chẳng hiểu tại sao hắn lại hỏi một câu chẳng liên quan gì như thể? Cô mơ cái gì? Không lẽ vừa nãy...!trong lúc ngủ cô đã lỡ miệng nói câu gì khiến hắn không vui hay sao.

Nguyệt Vy vô thức nuốt nuốt nước bọt, cô lảng tránh ảnh mặt hàn, rối rầm nói: “Tôi...!tôi mơ linh tinh thôi.

Không có gì cả.”
Hoàng Phong tin mới là lạ.

Hãn kéo
Nguyệt Vy ngôi dậy, để có tựa vào thành giường, đôi con người đen như mực của hắn khóa chặt cô: “Đến giờ phút này...!Em còn tơ tưởng đến tên Quốc Anh đó hay sao?"
Nguyệt Vy ngơ ngác nhìn hắn, ngửi thấy mùi rượu vang vấn vít quanh mũi, cô cau mày nói: "Anh say rồi có đúng không? Đột nhiên lại hỏi mấy câu này?"
Hoàng Phong hậm hực nhìn cô, hệt như mấy đứa trẻ giận lấy "Vừa nãy tôi nghe thấy em gọi tên hắn ta? Còn nói hẳn đừng đi.

Nguyệt Vy há miệng, muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt nên lời.

Vừa nãy, cô mơ thấy Quốc Anh tìm đến cô, anh quỳ xuống xin lỗi cô, còn thề non hẹn biển xin quay lại.

Không biết trong lúc mơ cô đã nói ra câu gì khiến Hoàng Phong tức giận đến vậy.

Cô thở dài.

"Anh ghen à?"
Hoàng Phong nhìn cô, mày kiểm cau chặt lại như dinh sát vào nhau, im lặng không đáp lời cô, nhưng vẻ mặt vẫn hiện rõ sự giận dữ
Nguyệt Vy đẩy vai Hoàng Phong ra, muốn duy trì khoảng cách giữa hai người, đột nhiên hắn bất ngờ nằm lấy ngón tay cô, đưa đến bên miệng không chút do dự mà cắn xuống.

Nguyệt Vy kinh hãi há hốc mồm, cô phản ứng như điện giật, vội vã rụt tay về.

Nhưng Hoàng Phong lại giữ chặt cứng, còn cố tình cắn mạnh hơn,
Nguyệt Vy không đau nhưng cô cảm thấy rất ghê tởm.

Tức giận đến mức hai viên mặt hồng lên.

Đợi khi hắn nhả ra, nước mặt cô đã rom rom.

Dáng vẻ tức tối mà không làm được gì của Nguyệt Vy không khác nào con mèo xù lông, vừa đáng yêu lại tếu táo hài hước.

Hoàng Phong nhéo nhẹ má cô một cái, vẻ mặt dãn ra: "Cần em một cái tâm trạng quả nhiên tốt hơn.


"Anh cầm tinh con chó hay sao? Lúc nào cũng chỉ biết căn người?"
Hoàng Phong phì cười, hắn dụi dụi trán vào trán cô.

"Ai bảo chọc giận tôi làm gì? Nếu để tôi biết em còn ở tơ tưởng nhớ thương đến tên khốn đó, tôi sẽ không ngại cần nát người em đầu? Biết không?
Nguyệt Vy trừng mắt nhìn hắn, vẻ ấm ức dâng đầy lên mặt: “Anh lúc nào cũng ức hiếp tôi? Lúc nào cũng như thế? Vậy mà nói yêu tôi, yêu chỗ nào cơ chứ?"
Hoàng Phong liếm môi, ánh mắt lướt khắp người có, ái muội nói: “Chỗ nào cũng yêu.

Chỗ nào cũng thương cả Nguyệt Vy vô thức kéo chăn lên che kín người, cô nhìn hắn đầy phòng bị “Anh...!anh nói dối.

Đi...!đi tắm đi.

Khuya rồi.

Tôi muốn ngủ.

Nhìn bộ dạng xù lông của Nguyệt Vy, bỗng dưng Hoàng Phong nảy sinh ý muốn trêu chọc.

Hắn kề sát mặt cô, môi mỏng hơi cong lên, bộ dạng hết sức ngả ngớn: "Em sợ cái gì? Hửm.

Bé con, sợ tôi "ăn" em à?"
Nguyệt Vy vừa nghe xong, sác mặt thoảng tái xanh, cô nghiêng đầu tránh ánh mắt ái muội của hắn.

Hắn cười cười, ngón tay vuốt ve khắp mặt cô: "Đừng sợ, vì sợ cũng vô ích thôi.

Nếu tôi muốn em cản được sao?"
Nguyệt Vy túm chặt chăn, biểu cảm trên mặt hiện rõ sự sợ hãi xen lẫn ấm ức, trông như sắp khóc đến nơi vậy: "Anh...!anh...!càng lúc càng quá đáng.

Hàn cười khẽ, vuốt vuốt mái tóc cô, động tác hết sức dịu dàng: "Được rồi.

Không cần sợ.

Đùa em chút thôi.

Khuya rồi, đi ngủ thôi." Dứt lời, hận đỡ Nguyệt Vy nằm xuống giường, dễ dành ngọt ngào: "Nào.

Nhâm mắt lại, nhìn tôi như thể làm gì? Hửm?".