Phủ Bát hoàng tử rất khí thế, nhưng lại cực kỳ vắng lặng, âm u lạnh lẽo như bước vào điện Diêm La dưới địa phủ, phủ hoàng tử to lớn như vậy, không có tí hơi người nào, kẻ hầu người hạ qua lại vô cùng nghiêm túc.

Trần Loan đeo lụa che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt trong veo như sao trời nhật nguyệt, sương sớm ngưng tụ thành ngấn nước trên hàng mi mảnh dài của nàng như bị đóng băng, trước mắt còn xuất hiện màu đỏ nhàn nhạt.

Vòng quanh như vậy, gã sai vặt canh cửa sau vừa liếc mắt đã nhận ra nàng.

Mấy ngày nay Kỷ Hoán nghỉ tắm gội, nhưng vẫn không rảnh rỗi, sáng sớm đã tới thư phòng.

Bốn chân của chiếc bàn vuông bằng gỗ lê chạm trổ đủ loại hoa văn tường vân long phượng, nhô lên lõm xuống, kết hợp cùng chiếc ghế bành màu nâu đậm, toàn bộ thư phòng mang lại cảm giác lạnh lẽo tiêu điều không rõ nguyên nhân.

Người đàn ông đứng trước lư hương phỉ thúy, ống tay áo rộng màu trắng bạc mang theo một hai làn gió mát, cắt đứt khói hương lượn lờ, ngay cả lúc này, giữa mày hắn cũng nhíu chặt.

Cận vệ Phương Hàm nửa quỳ hành lễ bên ngoài thư phòng, thử lên tiếng thăm dò: “Điện hạ.”

Ánh mắt Kỷ Hoán rời khỏi lư hương, ngược lại hạ xuống bức tranh quý giá trên tường, giọng nói mang theo chút khàn khàn buổi sáng, cùng sự thiếu kiên nhẫn: “Chuyện gì?”

Phương Hàm im lặng, mấy ngày nay tâm trạng của chủ tử nhà hắn không tốt, gương mặt vạn năm hờ hững nham hiểm khó lường, càng khiến người ta không đoán được suy nghĩ.

“Điện hạ, tiểu thư phủ Trấn Quốc Công tới.”

Vị thiên kim Trấn Quốc Công này đã theo sau điện hạ nhiều năm như vậy, mắt thấy chuyện lớn của điện hạ sắp thành, đám thuộc hạ bọn họ còn tưởng rằng có thể chờ được song hỷ lâm môn. Ai ngờ chỉ thiếu một bước nữa là qua cửa, thì nữ chủ tử tương lai lại đứng sang trận doanh của kẻ địch.

Nếu không vì vậy, nàng muốn tiến vào phủ hoàng tử, cần gì phải bẩm báo với điện hạ?

Thân thể cao lớn của Kỷ Hoán hơi khựng lại, đôi mày kiếm thoáng buông lỏng.

Mặc dù đến muộn hơn dự kiến một chút, nhưng cuối cùng nàng vẫn tới.

“Cho nàng vào.” Hắn lạnh lùng lên tiếng, không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh lẽo như một hòn đá điêu khắc không có sinh mệnh.

Phủ hoàng tử, trước khi sống lại Trần Loan từng tới vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng quay lại sau khi sống lại, tâm cảnh đã thay đổi hoàn toàn. Nàng im lặng không lên tiếng, đi qua nhiều con đường mòn, qua các hành lang gấp khúc, cuối cùng cũng tới trước cửa thư phòng.

Phương Hàm ôm quyền hành lễ với nàng, Trần Loan cười mệt mỏi, mím môi nhẹ giọng hỏi: “Ta tiến vào được không?”

“Bẩm cô nương, điện hạ đã chờ ở bên trong.”

Bấy giờ Trần Loan mới bước vào thư phòng, cánh cửa phía sau khép lại, nhịp tim nàng đập như sấm, tiếng sau to hơn tiếng trước.

Người đàn ông đưa lưng về phía nàng, hơn nửa thân hình cao lớn chìm sâu vào trong bóng tối, xâm nhập vô cớ, gây ra cảm giác đầy áp bức.

Đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của Trần Loan lộ ra chua xót, nàng hành lễ với tấm lưng kia, khẽ cắn cắn m.ôi dưới, nói: “Hôm nay Trần Loan đến đây quấy rầy sự yên tĩnh của điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”

Trong lư hương phỉ thúy đốt loại gỗ đàn hương có tác dụng an thần nhất, sau một hồi im lặng, người đàn ông đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ, trầm thấp nặng nề, quyến rũ như bị lông chim phất qua.

“Nàng mà cũng giữ nghiêm phép tắc lễ giáo như vậy.”

Từ khi nào ta và nàng lại xa cách đến thế, như thể bị ngăn cách bởi vô số năm tháng và khoảng cách?

Kỷ Hoán xoay người, có lẽ vì được nghỉ tắm gội không cần vào triều sớm, trên đầu chỉ cắm một cây trâm ngọc màu trắng đơn giản, trường bào trên người cũng không rập khuôn màu đen đơn điệu, mà là kiểu trắng bạc khi ánh trăng hắt lên người, khiến mặt mày người đàn ông dịu dàng thêm mấy phần.

Trần Loan nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Vốn nên như thế, trước kia là ta không hiểu chuyện, điện hạ đừng để trong lòng.”

Kỷ Hoán tiến vài bước về phía nàng, thân hình cao lớn mang theo cảm giác đè nén như núi, nặng nề tới mức Trần Loan không dám thở mạnh.

Ngược lại càng sống càng thụt lùi, trước khi sống lại nàng chưa bao giờ sợ hắn, lúc này lại sinh ra cảm giác sợ hãi.

Người đàn ông cách rất gần, mùi đàn hương trong phòng dịu nhẹ không gây khó chịu, nhưng nàng lại có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm thoang thoảng của cây trúc mùa đông trên người hắn, nó là sự khác biệt độc đáo so với những mùi hương khác.

Trần Loan chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy một chiếc túi thơm nhỏ treo trên thắt lưng màu trắng bạc của hắn, đồng tử nàng hơi co lại, nhận ra đó là chiếc nàng tặng hắn.

Trong chốc lát, nàng vô cùng hoảng hốt, kinh hãi phát hiện mình không hiểu nổi nửa phần suy nghĩ của hắn.

Nhìn từ góc độ của Kỷ Hoán, tiểu cô nương hơi cúi đầu, hắn không nhìn thấy cặp mắt sáng như sao kia, nhưng lại có thể nhìn thấy hai gò má trắng nõn, cần cổ thon dài, cùng đôi tay nhỏ mất tự nhiên không biết nên đặt chỗ nào của nàng.

Tiểu cô nương có chút lo lắng.

Đôi mày kiếm của Kỷ Hoán hơi nhướn lên, gió tuyết trong mắt có xu thế giảm dần, giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn, như suối lạnh từ trên đỉnh núi cuồn cuộn đổ xuống, lại bí mật mang theo sự nhẹ nhàng bình tĩnh: “Hôm nay nàng tới đây, đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Trần Loan ngước mắt, đối diện với đôi mắt sâu như mực của người đàn ông, gật đầu chắc chắn, nhẹ giọng nói: “Nghĩ kỹ rồi.”

“Ta không muốn vào Đông Cung.”

Vắt ngang giữa phòng sách là một chiếc bình phong khảm ngọc bằng gỗ tử đàn, phía trên có côn trùng rừng núi và dã thú được chạm khắc giống như đúc, vô cùng sống động. Giọng nói của Trần Loan vừa rơi xuống, giọt nước mắt như những viên ngọc trai bất ngờ trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống mu bàn tay trắng nõn, tại thành một vòng nước nhỏ trong suốt và ấm áp.

Kiếp trước kiếp này, biết bao nhiêu sự ấm ức, nhìn thì có vẻ như đã sắp xếp tốt mọi chuyện, nhưng thật ra lại cùng đường bí lối chẳng biết nên đi về đâu.

Vừa sinh ra đã là đứa con gái được cưng chiều, Trần Loan có lòng kiêu hãnh của riêng mình. Nàng có thể đi theo Kỷ Hoán vì niềm vui thuần khiết trong lòng, nhưng không có cách nào nhìn thẳng vào bản thân mình, cần phải cúi đầu cầu xin hắn giúp đỡ.

Tuy nhiên, nàng không thể không cúi đầu. Trong thiên hạ, nếu nói còn ai có thể giúp nàng tránh khỏi kiếp nạn này, cũng chỉ có hắn.

Thế nên lúc này nàng mới bật khóc.

Kỷ Hoán nhíu mày thật chặt, không có cách nào kiềm nén sự rộn ràng vui sướng từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, tất cả vì câu không muốn kia của nàng.

Hắn đưa chiếc khăn trắng như tuyết tới trước mặt nàng, ngón tay thon dài như cành trúc xanh thẳng tắp, giọng nói mát rượi: “Không muốn vào, thì không cần vào.”

“Đừng khóc.”

Trần Loan dùng khăn tỉ mỉ lau khóe mắt, nghĩ tới lúc này nhất định mắt và chóp mũi đều đỏ bừng, nàng lại lấy khăn che mặt ra buộc lại, chỉ để lộ một đôi mắt hạnh đã được rửa sạch.

Kỷ Hoán biết nàng sinh ra đã xinh đẹp, nhưng điều thu hút khiến lòng người dao động, chưa bao giờ là gương mặt mị hoặc chúng sinh kia, mà là dưới mi tâm, đôi mắt ẩn chứa khói xanh mịt mù, rưng rưng dòng nước xanh biếc, tất cả sao trời đều ở trong đó.

Chỉ dưới đôi mắt này, hắn mới nhận ra rõ ràng rằng mình không khác gì những người đàn ông ham mê nh.ục d.ục, có thể chìm đắm trong vẻ đẹp đó hết lần này đến lần khác.

Hắn cũng là người phàm tục.

Nếu không phải triều đình thay đổi bất ngờ, phủ Trấn Quốc Công lại không phải gia đình bình dân tầm thường, thì sao hắn phải ép mình kiềm chế chờ tới tận bây giờ, suýt chút nữa đã tự tay đẩy tiểu cô nương nhà mình vào vòng tay kẻ khác?

Luôn muốn đợi thêm một chút, để cho nàng thân phận danh giá nhất thế gian.

Trần Loan không biết một chút nào về suy nghĩ trong lòng hắn, nàng không phải đứa trẻ ba tuổi không biết gì, tự nhiên biết một lời hứa nhẹ nhàng của hắn, sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào ở kinh thành.

Nàng mím môi, chần chờ một lát, rồi khẽ nói cảm ơn.

Kỷ Hoán hờ hững gật đầu, bước đến trước cửa sổ, những đoá tường vân nở rộ trên đôi giày màu trắng viền mạ vàng. Người đàn ông hoà nhã trở lại, thu lại vẻ lạnh lùng tàn nhẫn trên gương mặt, yên lặng xuất trần như trích tiên trên bầu trời.

“Huỷ bỏ hôn sự với Kỷ Tiêu, thiếu niên tài giỏi ở kinh thành này, sẽ không ai dám cưới nàng.” Hắn đưa lưng về phía nàng, hàm dưới kiên nghị như ngọn núi đá cứng rắn nhất, nhắc nhở cực kỳ nhẹ nhàng.

Lồng ngực nóng bỏng, tiểu cô nương mềm mại yếu ớt đứng trên đầu quả tim, hôm nay nàng bước vào phủ hoàng tử, sau này sẽ không có ai dám thèm muốn nàng, bắt nạt nàng, tính kế nàng.

Gió cuối tháng tư đã hơi ấm áp, sắc mặt Trần Loan bình tĩnh, nói: “Khi tới đây ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi, không vào Đông Cung, cho dù có làm bạn với đèn xanh cổ Phật suốt quãng đời còn lại, ta cũng không hối hận.”

Nếu đây là số mệnh không thể tránh khỏi của cao môn quý nữ, để thoát khỏi cơn ác mộng kiếp trước, cho dù phải sống trong ngôi chùa trên núi, ngày tháng kham khổ một chút, nàng cũng sẵn lòng.

Không ai biết, nàng chán ghét những mưu mô khó lường đó biết bao nhiêu.

Người đàn ông lạnh lùng nhướng mày, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, khẽ cử động ngón tay, tháo chiếc khăn che đậy biểu cảm trên mặt nàng xuống. Chiếc khăn mỏng rơi xuống đất, Trần Loan ngạc nhiên ngước mắt, lại thấy ngón tay thon dài của hắn tiến tới, trực tiếp chạm vào đuôi mắt đỏ hoe của nàng.

Thời gian như đứng im, mọi âm thanh đều biến mất.

Trần Loan hơi co người lại, hắn từng liều mình chém giết trên chiến trường, hàng năm nắm đao cầm kiếm, đầu ngón tay không nhẵn nhụi, đầy vết chai sần sùi, hơn nữa còn mang theo cảm giác âm u lạnh lẽo.

Kỷ Hoán phát ra một tiếng cười rất khẽ từ trong cổ họng, trầm lắng chết lặng, hơi nóng từ chóp mũi cọ lên má Trần Loan, nàng mê mang chớp chớp mắt, không dám thở mạnh, gương mặt dần đỏ ửng.

“Nàng thấy phủ hoàng tử của ta thế nào?”

Trong mắt người đàn ông đột nhiên hiện lên ý cười rời rạc, khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, thoáng lướt qua, Trần Loan còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Hoán đã thu tay lại kéo giãn khoảng cách.

“Đừng nói mấy lời nhảm nhí như vào chùa khổ tu, nếu ta đã đồng ý với nàng, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp chu toàn.”

“Ta hỏi nàng, muốn gả cho hắn ta hay gả cho ta?”

Hắn nói rất bình tĩnh, nhẹ nhàng như thể chỉ hỏi trưa nay ăn gì, thật ra bàn tay dưới ống tay áo màu trắng bạc hết buông lỏng lại siết chặt.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, làm chuyện giậu đổ bìm leo như vậy.

Hô hấp của Trần Loan cứng lại, chỉ cho rằng mình nghe nhầm.

Kỷ Hoán nửa ngồi xổm xuống, nhặt chiếc khăn che mặt lên tiện tay đặt lên bàn, không định kết thúc chủ đề này: “Hậu viện phủ Hoàng tử phủ không người, trước giờ rất sạch sẽ, không có quá nhiều chuyện phiền lòng. Nếu nàng vào phủ, mọi chuyện sẽ do nàng quyết định.”

Giọng nói của Kỷ Hoán dịu dàng hơn rất nhiều, mang hàm ý dỗ dành, liệt kê từng lợi ích khi gả cho hắn, nhìn dáng vẻ ngơ ngác không biết phải làm sao của tiểu cô nương, trái tim hắn mềm nhũn.

“Sau này, ta bảo vệ nàng.”

Thật ra mấy năm nay, hắn vẫn luôn bảo vệ nàng.

Hậu viện phủ Trấn Quốc Công nóng lòng, di nương và thứ nữ đều không phải đèn cạn dầu, có rất nhiều thủ đoạn đen tối mà hắn không có cách nào tiếp nhận thay nàng.

Bởi vì tiểu cô nương ở ngoài sáng, không chút liên quan gì tới hắn.

Hắn chỉ có thể năm lần ba lượt hứa hẹn lợi ích với Tam hoàng tỷ không đáng tin cậy kia, để nàng ấy che chở một phần.

Dù ngoài miệng chưa từng biểu lộ, nhưng đối với nàng, hắn hoàn toàn yêu thích.

Trần Loan nghe từng câu nói êm tai của người đàn ông, đôi mắt chua xót, nàng vặn khăn tay cắn m.ôi dưới, không biết rốt cuộc hắn nói lời này có dụng ý gì.

Kỷ Hoán thấy tiểu cô nương im lặng không lên tiếng, cũng không thúc giục, chỉ đứng trước cửa sổ, nhìn những tán cây xanh tốt bên ngoài, thầm tính toán xem mất thời gian bao lâu để kéo Thái Tử ngã ngựa.

Thật lâu sau, hắn mới nghe thấy tiếng trả lời cực khẽ phía sau lưng: “Ta gả cho chàng.”

Bàn tay càng nắm càng chặt của Kỷ Hoán lập tức buông lỏng, mi tâm cũng giãn ra một chút, khi hắn xoay người nhìn lại, không biết vì sao, hàng mi cong vút của tiểu cô nương lại dính đầy nước mắt, hắn cúi người lau cho nàng, giọng nói lưu luyến dịu dàng: “Sao cứ thích khóc mãi thế này?”

“Rõ ràng những ngày này trông nàng chín chắn hơn rất nhiều.”