Cuối tháng tư, trong sân nhỏ trước Thanh Phong Các, lan quân tử và hoa sơn trà nở rất đẹp, có thể thấy được ngày thường đã bỏ công sức ra chăm sóc.

Trần Loan từ phủ hoàng tử trở về, dáng vẻ mất hồn mất vía, bữa trưa và bữa tối chỉ vội vàng gắp vài đũa rồi cho người dọn xuống, vẻ sầu não trên mặt nàng khiến hai nha hoàn lo lắng không thôi.

Sau bữa tối, sắc trời dần đen, gió mát hiu hiu, màn đêm quét qua trần gian, hương hoa tàn phai, tiếng côn trùng vang vọng.

Trần Loan lệnh cho hai bà tử sức lực lớn dời chiếc giường La Hán ra phía sau bình phong, kê bên cửa sổ, hướng về phía gió. Bồ Đào vừa trải lớp chăn mềm, vừa không yên tâm mà khuyên nhủ: “Thân thể cô nương yếu đuối, ban đêm gió lạnh, vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi đi.”

Trần Loan mệt mỏi vẫy tay, nói: “Không sao, ta ở bên đó suy nghĩ chút chuyện, các ngươi ra ngoài canh gác đi.”

Trước khi ra ngoài, Bồ Đào lại nhớ ra một chuyện, cười nói: “Buổi trưa lúc cô nương đang nghỉ ngơi, Đông ma ma bên người lão phu nhân đưa tới một cây nhân sâm trăm năm, hiện tại đang được cất giữ trong kho nhỏ.”

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Loan, nàng lại tặc lưỡi, có chút kinh ngạc cảm thán nói: “Đây là thứ tốt hiếm có, trong kho của Quốc Công gia cũng không có đâu.”

Quả đúng là thứ tốt.

Trần Loan kéo khóe miệng, ngày ấy Trần Diên rơi xuống nước, lão thái thái và Khang di nương không có chứng cứ nhưng lại ngang ngược chỉ trích nàng. Sau khi đã chứng thực chuyện đó không liên quan gì tới nàng, nhân sâm này, có lẽ là sự bồi thường và an ủi của lão thái thái.

“Ngày mai gọi ta dậy sớm một chút, đi viện Phúc Thọ thỉnh an tổ mẫu.”

Đối với chuyện ngày hôm ấy, Trần Loan không canh cánh trong lòng, cũng không có ý định oán hận lão thái thái.

Nàng quá rõ ràng bản lĩnh mê hoặc lòng người của đôi mẫu nữ kia.

Nha hoàn hầu hạ nối đuôi nhau ra ngoài, lúc này căn phòng bên trong Thanh Phong Các lập tức khôi phục ánh sáng từ ngọn đèn dầu yếu ớt, im hơi lặng tiếng. Trần Loan nằm nghiêng trên giường La Hán, duỗi thân thể, thở dài một tiếng cực thấp.

Những đoạn ngắn vào ban ngày giống như những trích đoạn trong vở kịch, từng cảnh tượng xẹt qua đầu, Trần Loan muốn nắm bắt thứ gì đó, nhưng lại không nắm được.

Sống lại chuyện quan trọng nhất của nàng là tìm mọi cách huỷ hoại mối hôn sự cùng Kỷ Tiêu, cho dù không ngại vì thế mà đến cầu xin Kỷ Hoán.

Nhưng gả cho Kỷ Hoán, đây là việc nàng tuyệt đối không nghĩ tới.

Nàng thích Kỷ Hoán rất nhiều năm, kiếp trước kiếp này, nhưng vẫn không đợi được hắn nói nửa lời hứa hẹn, hiện giờ nàng không nghĩ tới việc này, hắn lại bảo nàng gả cho hắn.

Mà nàng cũng đồng ý rồi.

Trần Loan chậm rãi nhắm mắt, dù thế nào, gả cho Kỷ Hoán, hiểu tận gốc rễ, phủ hoàng tử cũng sạch sẽ, không có những chuyện xấu xa lục đục với nhau. Tuy hắn lạnh lùng, nhưng không làm ra những chuyện hoang đường như Kỷ Tiêu.

Nghĩ như vậy, thật ra nàng đã nhặt được món hời.

Cửa sổ hơi hé mở, Trần Loan có thể nhìn thấy bóng tối bên ngoài, cùng với đèn lồng toả sáng rực rỡ trong bóng đêm, thậm chí còn sáng hơn cả trăng sao trên bầu trời.

Cơn buồn ngủ ập đến, trong mơ vẫn là màn đêm lạnh lẽo thê lương kia, nàng uống rượu độc, thân thể lạnh ngắt, dựa vào ngực Kỷ Hoán. Tay người đàn ông run dữ dội, trong mắt người quân vương luôn bình tĩnh và tự chủ lại chứa đầy vẻ kinh sợ.

Nàng còn mơ thấy, hắn ở điện Dưỡng Tâm, cẩn thận lau vết máu trên khóe miệng nàng, trên chiếc khăn trắng như tuyết nở rộ từng đoá mai hồng, nhìn thấy mà ghê người, thậm chí còn vấy bẩn áo long bào trên người người đàn ông.

Bông tuyết bay tán loạn trên hoàng thành, đẹp tới mức xuất thần, chẳng ai để ý tới sự sống chết của phế Thái Tử Phi. Dường như trong mắt người đời chỉ có sự lạnh nhạt cao quý, sát phạt quyết đoán của tân quân, đang nói những lời âu yếm dài lâu với một thân xác lạnh lẽo vô hồn.

Nào có còn nhiều thời gian.

Trong giấc mơ, nàng giẫm lên tuyết ở Cam Tuyền Cung, bước trên lớp lá rụng thật dày ở Đông Cung vào mùa thu, lang thang không có mục tiêu bị mắc kẹt cho đến chết.

Cuối cùng khi nàng có ý thức, chân trời đã chuyển sang màu xanh đen, Trần Loan cảm thấy khóe mắt hơi đau đớn, đưa tay chạm vào, đầu ngón tay nhuốm một giọt nước mắt trong suốt, nàng hơi sửng sốt, im lặng thật lâu.

Cảnh tượng trong mơ chân thật đến đáng sợ, nàng hơi hoảng hốt, ngọn nến trong phòng đã cháy hết, tối tăm u ám. Nàng chớp chớp mắt, sợ rằng ngay khi ánh bình minh chiếu vào, nàng lại nằm trên chiếc giường ở Đông Cung, người bên cạnh chết và bị thương hầu như không còn ai, đưa mắt chẳng có ai quen biết.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt toàn màu xanh đen, chỉ còn hai ngọn đèn lồng trước cửa viện, bị gió thổi đung đưa.

“Lưu Nguyệt.” Trần Loan mấp máy môi, phát hiện giọng nói có chút khàn khàn, nàng khẽ ho khụ khụ, nhưng vẫn không thoải mái.

Lưu Nguyệt đứng gác đêm ở bên ngoài, nghe thấy tiếng nàng, vội cầm nến tiến vào, nương theo ánh nến, nhìn thấy sắc mặt trắng bợt đến kỳ lạ của nàng, vừa đỡ nàng dậy ngồi xuống chiếc ghế mềm vừa nói: “Sắc mặt cô nương tái nhợt như vậy, không phải là bị gió thổi cảm lạnh rồi chứ?”

Trần Loan lắc đầu, nói: “Không có việc gì, vừa mơ thấy ác mộng.”

Hiện tại cả người vẫn đầy mồ hôi lạnh.

Rửa mặt và lau người xong, lại dùng một bát cháo trắng nhỏ, trời đã sáng.

Hai ngày nay trời nhiều mây, sương mù quấn quýt trong không khí, mông lung mù mịt, người đứng cách xa mười mét, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Viện Phúc Thọ cách Thanh Phong Các không xa, chỉ tốn thời gian uống một chén trà nhỏ. Trần Loan tiến vào sân nhỏ, đúng lúc gặp phải Trần Diên cũng đến thỉnh an.

Trần Diên nở một nụ cười thân thiện với nàng, Trần Loan nhìn thấy, bước chân dưới chân hơi dừng lại, sau đó đi thẳng lướt qua nàng ta, không chớp mắt tiến vào phòng trong.

Ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng ta.

Từ lâu nàng đã không muốn diễn kịch với bọn họ, hiện tại cuối cùng cũng có một khe hở cho nàng phát cáu, chi bằng nhân tiện trở mặt hoàn toàn, để không ai có thể bới móc sai lầm của nàng.

Bỗng dưng nở nụ cười thân thiện với kẻ thù, trong lòng nàng nghẹn muốn chết.

Sau chuyện ồn ào này, tinh thần của lão thái thái không được tốt lắm, nhìn thấy Trần Diên, còn chưa nói được vài câu đã bảo người trở về, thay vào đó lại gọi Trần Loan đến trước mặt trò chuyện thật lâu.

“Chuyện nhị cô nương lần trước, tổ mẫu trách lầm con.” Lão thái thái nắm tay nàng, thở dài thật mạnh, thổn thức không thôi.

“Con nối dõi phủ Quốc Công khó khăn, tuy nhị muội con và con không cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng đều chảy trong mình dòng máu của phủ Trấn Quốc Công, hai người các con đừng vì vậy mà sinh hiềm khích, ngày sau, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau!”

Nói xong những lời này, lão thái thái hơi khát, Trần Loan bưng chén trà đưa tới bên miệng bà, im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, ngày xưa con đối xử với nhị muội như thế nào, mọi người trong phủ đều thấy rõ. Xưa nay Khang di nương cũng ân cần hỏi han con, nhưng vừa xảy ra chuyện đã vội vàng hất bát nước bẩn lên người con, đây là đạo lý gì?”

“Lần trước nhị muội rơi xuống nước, thực sự khiến trái tim Loan Nhi quá băng giá.”

Lão thái thái lại khuyên nhủ thêm vài câu, nhìn dáng vẻ không nóng không lạnh cũng không chịu thỏa hiệp của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng nhất thời hành động theo cảm tính, nên cũng không quá mức miễn cưỡng.

Dù sao tuổi trẻ kiêu ngạo, chịu không nổi ấm ức, chờ mấy ngày nữa, tự nhiên sẽ tốt thôi.

Cuối tháng tư trôi qua nhanh như nước xẹt qua đầu ngón tay, biến mất không để lại dấu vết, vừa đến tháng năm, thời tiết chợt nóng hơn rất nhiều, các phủ các viện đều bắt đầu sử dụng chậu băng tránh nóng.

Tối ngày mùng bốn tháng năm, Trần Loan và Trần Diên dùng bữa tối trong phòng lão thái thái. Ăn cơm xong, lão thái thái súc miệng lau khô tay, trong đôi mắt già nua tràn đầy ý cười, không biết nghĩ tới điều gì, chợt nghiêng đầu nói với Trần Loan: “Ngày mai là tết Đoan Ngọ, tiểu nha hoàn vào phủ lúc giờ Mùi ngày hôm nay, là hạ nhân bên người tiểu quận chúa, hẹn con ngày mai ra ngoài chơi sao?”

Động tác của Trần Loan dừng lại, cười gật đầu, nói: “Không gì có thể qua mắt tổ mẫu.”

Vào những ngày hội thông thường, nàng và nhóm người tiểu quận chúa luôn hẹn nhau đi dạo cửa hàng trên các con phố từ Nam đến Bắc, ở tửu lầu nghe diễn uống trà. Nếu là tết Đoan Ngọ thì khác hơn một chút, các nàng sẽ che mặt đến cầu Chu Tước xem thuyền rồng, mua các loại bánh ú có nhân khác nhau.

Lão thái thái gật đầu hiểu rõ, dặn dò: “Mặc dù tham gia cuộc vui, nhưng cũng phải chú ý một chút, hiện giờ thân phận của con khác với những người khác.”

Không phải các cô nương chưa xuất giá.

Trần Loan vô thức nhíu mày, lão thái thái lại cho rằng nàng là nữ hài tử da mặt mỏng, cũng chỉ nhắc đến rồi thôi, ngược lại vẫy tay với Trần Diên: “Hiện giờ sức khoẻ của nhị muội con đã ổn định, ngày mai đi cùng con thôi, nhiều người thêm náo nhiệt.”

Nói xong, thấy sắc mặt Trần Loan không quá đẹp, lại mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, ra vẻ trấn an.

“Được rồi, hai tỷ muội nào có mối thù qua đêm? Đoan Ngọ này, người một nhà phải hòa thuận, vui vẻ.”

Nói tới mức này, trong lòng Trần Loan chán nản, cũng không tiện từ chối, hàm dưới tinh xảo của nàng khẽ nâng, lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp tao nhã, bên trong chứa đầy sự châm biếm, nhưng lời nói ra lại rất dịu dàng, vừa yêu kiều vừa mềm mại, khiến người ta khó mà soi mói được nửa phần gai góc.

“Nếu nhị muội muốn đi, tất nhiên là có thể.”

“Nhưng có một câu, Loan Nhi phải nói rõ trước mặt tổ mẫu, ngày mai nhị muội cần theo sát con, nếu tách khỏi dòng người thì đừng có trách con.”

Môi Trần Diên mấp máy vài cái, hung hăng nắm chặt chiếc khăn trong tay, từ kẽ răng nặn ra một chữ vâng.

Lão thái thái thấy thế, cười rất thoải mái, lúc này mới vẫy tay cho các nàng trở về.

Nửa đêm, trời đổ mưa to, Trần Loan vén rèm nhìn ra ngoài, mi tâm giãn ra một chút, đặt quyển sách trên tay vào tay Bồ Đào, nhẹ giọng nỉ non nói: “Tối nay trời mưa, ngày mai trời sẽ tạnh ráo sao?”

Bồ Đào gật đầu chắc chắn, nhưng Lưu Nguyệt lập tức cười thành tiếng, nói: “Sao có thể nói như vậy? Cô nương lại nghe Bồ Đào nói nhảm rồi.”

Trần Loan bỗng mím môi ngượng ngùng, cười khẽ nói: “Kết luận mà ta quan sát được trong mấy ngày qua, hình như chính là như vậy.”

Rời được một tảng đá lớn trong lòng, mấy ngày nay tâm trạng của nàng cũng tốt hơn không ít, không còn cả ngày hoảng sợ lo lắng nữa.

Sáng sớm trời lại đổ chút mưa, chẳng những không xua tan được cái nóng nực ngày hè, ngược lại trời đất như một cái lồng hấp, tăng thêm vài phần phiền muộn cho thế giới mịt mù này.

Con đường nhỏ lát đá xanh quanh co kéo dài, hôm nay Trần Loan mặc chiếc váy dài hoa sen màu xanh lá áp chỉ vàng thêu hoa lựu, khi di chuyển các hạt ngọc chạm vào nhau, leng keng rung động. Nàng ra khỏi Thanh Phong Các vài bước, nghĩ đến người của Lê Hoa Hiên, vô thức nhíu mày, hỏi: “Sao không thấy nhị cô nương đâu?”

Lưu Nguyệt vừa định tiến lên trả lời, đã thấy một bà tử của Lê Hoa Hiên trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, mang theo chút đắc ý nào đó, hành lễ bẩm báo: “Thỉnh an đại tiểu thư, buổi sáng hôm nay thân thể di nương không khoẻ, đại phu khám ra hỉ mạch, nhị tiểu thư muốn ở bên cạnh di nương, không đi xem thuyền rồng nữa, đặc biệt sai lão nô tới tạ lỗi với đại tiểu thư.”

Bốn phía yên lặng, ý cười trên mặt Trần Loan nhạt dần, nàng nghe thấy giọng nói của chính mình, từng câu từng chữ vô cùng bình tĩnh: “Một khi đã như vậy, làm phiền ngươi thay ta chúc mừng di nương.”

Nàng nắm chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay, ngón tay xanh xanh trắng trắng, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, kiếp này lại thay đổi như vậy.

Kiếp trước, Khang di nương sinh xong Hằng ca nhi, bụng không còn động tĩnh gì nữa.

Cho tới khi nàng chết, cũng không có thêm đứa con nào xuất hiện!