“Khoái Khoái tới đây, ngồi ở chỗ này.” Bạch Kiểu Thiên vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Khoái Khoái hiếm khi nghe lời như vậy, nhóc đi qua, ngồi xuống.

“Nói nghe xem, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mạn Mạn nghe Thiên nói, cũng ngồi qua phía đối diện họ, cô cũng vô cùng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Khoái Khoái bị thương thành như vậy.

Nghĩ đến chuyện đêm đó, mắt Khoái Khoái thoáng qua một tia sợ hãi. 97 Bạch Kiểu Thiên nhìn rõ sự e sợ trong mắt con. Bèn vỗ vỗ tay con “Con trai, ba phải biết ai làm con bị thương, sau mới có thể biết phải làm gì, con yên tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Khoái Khoái nhìn mặt cha nghiêm túc, nhóc cũng biết mình phải nói rõ sự kiện này với cha, sau cha mới có bảo vệ tốt bọn họ hơn, nhưng nhóc có nên nói ẹ biết không. Nhóc dùng ánh mắt ý bảo cha rằng mình không thể nói trước mặt mẹ.

Bạch Kiểu Thiên hiểu rõ ánh mắt của con, hắn liếc mắt nhìn Mạn Mạn, nếu Mạn Mạn biết cô nhất định sẽ lo lắng, nghĩ như vậy, hắn lại dùng ánh mắt bảo con mình không nói ẹ nó biết chân tướng sự thật.

Khoái Khoái tiếp nhận ánh mắt của cha, nhìn gương mặt lo lắng của mẹ, nhóc biết mình nên làm gì.

“Ha ha, không sao, chỉ là ăn trộm vào nhà, hắn phát hiện con, sợ con tiết lộ bí mật liền làm ra những chuyện kia.” Khoái Khoái buông lỏng người, nói.

Mạn Mạn nghe xong lời của con, chân mày thu hẹp lại, thật như lời của Khoái Khoái nói ư, ăn trộm có thể phá hư nhà thành như vậy sao?

Hai cha con dĩ nhiên thấy được sự hoài nghi của Mạn Mạn.

“Tên ăn trộm thật đáng chết, con trai, con có thấy rõ bộ dáng của hắn không, ba nhất định sẽ bắt hắn lại giao cho cảnh sát.” Bạch Kiểu Thiên bộ dáng giận đến nghiến răng nghiến lợi nói, dường như hắn rất muốn đánh tên ăn trộm kia cho dở sống dở chết.

“Lúc con còn đang ngủ, bỗng nghe thấy phía phòng khách có tiếng động lạ, liền đứng dậy xem, bởi vì không mở đèn, nên không thể nhìn rõ, rồi bảo bọn họ nhanh cầm hết tiền đi, con còn nói không thấy rõ hình dáng họ, nhưng bọn họ không tin, nói chỉ tin người chết, sau liền bắt đầu đánh con, còn đập đồ đạc trong nhà thành ra như vậy.” Nói xong, nhóc còn rùn mình hai cái tỏ vẻ rất sợ, mắt chậc chậc sắp rơi ra lệ. Khoái Khoái ở trong lòng bội phục mình sao không làm ngôi sao điện ảnh, thật lãng phí thiên phú diễn xuất của bản thân.

Thường Mạn Mạn đau lòng kéo Khoái Khoái vào trong ngực,

“Đều do mẹ, nếu mẹ không để con ở nhà một mình, thì con sao có thể gặp chuyện như vậy, ô ô bảo bối đừng khóc, mẹ về sau sẽ không bao giờ để con ở nhà một mình nữa.” Thấy Khoái Khoái khóc, Mạn Mạn liền luống cuống, nào còn có thể hoài nghi.

Khoái Khoái len lén tặng cho Bạch Kiểu Thiên một ánh nhìn thắng lợi, sau vỗ nhẹ lưng mẹ, “Mẹ đừng khóc, không sao, không phải con hiện giờ vẫn ổn ư.”

“Ừ, Thiên! chúng ta mau báo cảnh đi, để cảnh sát bắt những tên bại hoại kia lại.” Mạn Mạn mặt đầy lệ, nói với Bạch Kiểu Thiên.

“Anh nghĩ nên tự mình tìm, Khoái Khoái vốn không thấy rõ mặt những tên đó, hơn nữa em quên anh có năng lực sao?” Đả thương con hắn, hắn là sẽ không để yên cho bọn họ, hơn nữa vết thương của Khoái Khoái, không phải do người bình thường tạo thành.

Mạn Mạn cũng nghĩ vậy, Thiên không phải người bình thường, chuyện này giao cho người ngoài lại không mấy yên tâm, giao cho Thiên tốt hơn.

“Chúng ta dời nhà qua chỗ anh đi, nơi đó trị an tương đối tốt.” Nơi này quả thật không mấy an toàn, mấy tên kia nếu biết Khoái Khoái không chết, nhất định còn có thể tới.

“Nhưng…” Cô thật không muốn rời xa nơi này.

“Bảo bối, anh hiểu em không muốn rời xa nơi này, nhưng em nên vì an toàn của con trai chúng ta, anh đáp ứng em, chúng ta sẽ thường xuyên trở lại đây.” Hắn sao không biết cô không muốn rời xa nơi đây, nơi này chứa đựng rất nhiều kí ức.

Mạn Mạn suy nghĩ một chút, đúng, cô không thể ích kỷ như vậy.

“Vâng, vậy chúng ta khi nào dời đi.”

“Anh nghĩ ngay hôm nay, đồ đạc cũng không cần dời đi, dù sao chúng ta cũng sẽ lại quay về, hai mẹ con chuẩn bị ít quần áo là được.” Nên đi sớm thì tốt hơn.

Mạn Mạn không nói gì, chỉ ngoan ngoãn thu thập đồ đạc.

Bạch Kiểu Thiên liếc mắt nhìn con trai.

“Đi thu thập đồ đạc đi, buổi tối chúng ta bàn lại.”

“Dạ”