Bọn họ mua rất nhiều đồ dùng hằng ngày đến biệt thự, trời có chút tối mới về, bởi vì thân phận đặc thù của Bạch Kiểu Thiên, nên hắn không thuê người giúp việc, chỉ có người quét dọn vệ sinh tới theo giờ, vì vậy sau khi về đến nhà, Mạn Mạn phải tự mình chuẩn bị bữa ăn tối.

Bạch Kiểu Thiên từ phía sau ôm lấy Thường Mạn Mạn đang bận rộn.

“Bảo bối có cần anh giúp một tay không?”

“Không cần, anh cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, sẽ có đồ ăn ngay.” Mạn Mạn nói xong, bắt tay vào làm việc không ngừng.

“Ngày mai, anh đi mời người giúp việc tới?” Hắn không muốn cô khổ cực như vậy, dù hắn khá ư muốn ăn cơm bà xã tự làm.

“Không cần, em không thích trong nhà có người ngoài, cảm giác giống như không có chút riêng tư nào vậy.” Cô thích vì người nhà bận rộn.

“Vậy thì khổ cực cho em rồi.” Bạch Kiểu Thiên cũng không nói gì, chỉ cần cô vui là tốt, hắn cũng không thích có “mùi vị” người ngoài trong nhà.

“Ừ, anh đi ra ngoài chơi cùng Khoái Khoái đi, rất nhanh liền xong.”

“Ừ.” Bạch Kiểu Thiên ngoan ngoãn đi chơi game cùng con trai.

Rất nhanh, một nhà vui vẻ hòa thuận ăn xong cơm tối.

“Nói đi con trai, đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Kiểu Thiên ngồi ở thư phòng nhìn con trai đang ngồi phía đối diện mình.

“Con cũng không biết, ngày đó xác thực là con ở nhà ngủ, bỗng đột nhiên có mấy người xông vào, con hỏi bọn hắn là ai, bọn họ chỉ hỏi con có phải là con của ba không, con nói “đúng”, bọn họ liền bắt đầu tấn công con, con đánh không lại họ, vì vậy liền che lại “huyệt đạo”, sau cha mẹ liền quay về.” Khoái Khoái rất đơn giản nói xong, nhưng khi nhớ lại ánh mắt ác độc của mấy người kia, nhóc có chút sợ sệt.

“Bọn họ còn nói gì khác không?”

“Có, bọn họ nói không ngờ con của ba sao vô dụng đến cỡ này, đánh mấy cái liền bị bọn họ giải quyết xong, vốn còn nghĩ phải khó khăn lắm.” Khoái Khoái thở phì phò nói, lần đầu tiên bị kẻ khác nói vô dụng như vậy, nhóc thật cảm thấy vô cùng bực bội.

Bạch Kiểu Thiên nhìn bộ dáng tức giận của con mình, hắn có chút buồn cười, nhưng vì không muốn tổn thương đến tâm hồn trẻ con của nhóc, hắn cũng chỉ có thể an ủi một chút.

“Đừng nghe bọn họ, con đã rất tuyệt rồi, bọn họ còn nói gì không?”

“Bọn họ hình như còn nói sau khi giải quyết con xong, sẽ đến lượt cha, đợi đến khi cha bị thanh toán, ông bà chủ nhất định sẽ cực kì đau lòng, rồi bọn họ sẽ tùy thời san bằng nhóm người kia, Hồ Tộc sắp bị họ định đoạt rồi.”

Bạch Kiểu Thiên nghe xong lời Khoái Khoái liền rơi vào trầm tư.

Khoái Khoái thấy cha phải suy nghĩ, liền đứng dậy đi về phòng, chuyện còn lại chính là chuyện của ba, nhóc có thể an tâm đi ngủ.

Bạch Kiểu Thiên nhìn chằm chằm vào màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, xem ra bọn người kia đã không đợi kịp, vậy hắn cũng không cần khách khí, ai bảo bọn họ dám tổn thương đến người nhà của hắn.

Bạch Kiểu Thiên trở về phòng, thấy Mạn Mạn đang gần ngủ say, nhẹ nhàng nằm xuống bên người cô, ôm cô vào trong ngực, hôn một cái lên đỉnh đầu cô, hắn rốt cuộc nên làm gì, cứ để cô mãi ở đây nhất định không ổn, bọn họ nếu biết Khoái Khoái vậy thì nhất định biết cô, hắn không thể đưa cô vào nguy hiểm, nhưng dẫn cô theo có thật là nguy hiểm không? Ai, thật hao tổn tâm trí.

Tần Phong nhớ tới vết thương của Khoái Khoái, vừa nhìn thoáng liền biết không phải do người bình thường có thể tạo thành, xem ra kẻ đó đã đợi không kịp, không biết cái tên Bạch Kiểu Thiên kia xử lý thế nào, hiện tại, Mạn Mạn ở bên cạnh hắn ta, không thể nghi ngờ là vô cùng nguy hiểm, những người kia vì đạt được mục đích sẽ không chừa bất kì thủ đoạn nào, bọn họ nếu biết Khoái Khoái, vậy nhất định biết Mạn Mạn, sở dĩ họ chưa đụng đến Mạn Mạn, chỉ sợ không phải là không muốn mà là vì không tìm được cơ hội xuống tay. Vậy hắn nên làm gì để giúp Mạn Mạn đây, Tần Phong lâm vào trầm tư.